• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 279 Trái đất thật nhỏ

Ngay cả ở Hoa Thành, nhiệt độ hiện tại so với mùa hè cũng đã giảm xuống không ít, đã không còn thích hợp để mặc trang phục mùa hè nữa.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu caramel ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc cực kỳ nho nhã và sang trọng.

Lúc này, hắn đang lười biếng mà ngồi dựa vào ghế sô pha, nhâm nhi tách trà một cách tinh tế.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi đặt tách trà xuống, nâng mắt lên nhìn cô. Trong đôi mắt lạnh lùng đó của hắn chỉ có duy nhất một mình cô.

Trong ánh mắt chăm chú của hắn, hiện lên sự ngạc nhiên và dò xét, nhưng phần lớn vẫn là sự lạnh lùng trước sau như một của hắn, hơi hơi nhướng mày mà nhìn cô.

Khoảnh khắc khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Nguyệt bất giác mà chấn chỉnh lại tinh thần một chút.

Suy nghĩ đầu tiên của cô, đó chính là Tiêu Kỳ Nhiên đang ở chỗ này.

Suy nghĩ thứ hai, là Tiêu Kỳ Nhiên quen biết với Thượng Trạch Văn.

Thượng Trạch Văn vốn đang nhìn bức tranh ở trên tường, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt anh ta sáng lên:

“Cô Giang, thật trùng hợp.”

Anh ta đi qua, ý cười treo trên mặt: “Tiêu, người con gái xinh đẹp này tôi biết, để tôi giới thiệu với anh. Cô ấy tên là Giang...”

“Giang Nguyệt.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, nói ra hai chữ.

Quan hệ giữa hắn và Giang Nguyệt còn chưa tới mức cần tới người bên ngoài giới thiệu hộ.

Thượng Trạch Văn vừa mừng vừa sợ: “Tiêu, hai người quen nhau sao?”

“Quen.”

“Không quen.”

Cả hai thốt ra cùng một lúc, nhưng lại đưa ra những câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau, làm cho bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Thượng Trạch Văn giật mình, anh ta nhìn ra bầu không khí vi diệu giữa hai người, nhún nhún vai, mang ánh mắt ý vị thâm trường nói:

“Là bạn cũ, hay là... người tình?”

Từ “Người tình” thật sự có ý nghĩa rất sâu sắc, hoàn toàn có thể xuyên tạc thành những ý nghĩa phù phiếm hơn.

Bàn tay buông thõng bên người của Giang Nguyệt vô thức siết chặt lại.

“Là bạn gái, chẳng qua là gần đây cô ấy đang giận dỗi.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, khách khí cười cười, hắn đi về phía Giang Nguyệt, động tác thân mật mà ôm eo cô, cười hỏi:

“Còn tức giận sao? Đừng quậy nữa được không, ngoan.”

Thần kinh toàn thân Giang Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng. Cô hai mắt lên nhìn hắn, mở miệng muốn vạch trần, bỗng nhiên hắn dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói:

“Cứ nghe tôi trước đã, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với em.”

Giang Nguyệt mím chặt môi, kiềm chế cảm xúc của bản thân, chỉ nhìn chằm chằm hắn, cô muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.

“Được rồi, thế giới này nhỏ thật đấy.” Thượng Trạch Văn cảm thấy rất kinh ngạc:

“Hai người là hai người bạn đầu tiên của tôi sau khi trở về Trung Quốc, tôi thật sự không ngờ hai người là một đôi.”

Anh ta đi qua vỗ vỗ bả vai của Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu, phụ nữ sinh ra là để được dỗ dành, đặc biệt là một người phụ nữ đẹp như cô Giang đây, càng cần đàn ông yêu thương, mới có thể giữ được.”

“Nghe có vẻ là anh rất có kinh nghiệm.” Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:

“Nếu đã như vậy, thì có thể để tôi với bạn gái ở riêng một lát được không?”

Cho dù là ngôn ngữ của Thượng Trạch Văn không tốt, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể nghe ra những ẩn ý khác trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, vì thế bất đắc dĩ mà khoát tay áo, mang ý cười ái muội nói:

“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.

Nhìn Thượng Trạch Văn đã đi xa, Giang Nguyệt nhanh chóng đẩy cái tay của Tiêu Kỳ Nhiên đang đặt bên hông cô ra, không lộ ra dấu vết mà lùi về phía sau từng bước.

Cô cố gắng giữ khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.

Anh Lý ở một bên có chút xấu hổ mà xoa xoa tay, không nghĩ tới hai người lại là loại quan hệ này:

“Vậy thưa ngài, ngài còn vẽ chứ?”

Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Vẽ.”

Anh Lý bảo Giang Nguyệt ngồi xuống ghế, giải thích cho cô những điều cần thiết: “Thật ra làm người mẫu rất đơn giản, cố hết sức thả lỏng là được, tự nhiên là quan trọng nhất.”

Giang Nguyệt đã từng đại diện phát ngôn cho rất nhiều thương hiệu, cũng có vô số bức ảnh chân dung. Cô tất nhiên biết tư thế hay góc độ nào có thể thể hiện ra tốt nhất những ưu điểm của bản thân.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhanh không chậm mà nâng bảng vẽ lên.

Chờ đến khi anh Lý đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Giang Nguyệt lập tức muốn đứng dậy khỏi ghế, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên lên tiếng:

“Đừng nhúc nhích.”

Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua người của cô: “Em làm người mẫu, mà lại thiếu chuyên nghiệp như vậy sao?”

Giang Nguyệt bĩu môi, sự quật cường từ trong xương cốt khiến cho cô vừa đứng lên rồi lại ngồi xuống, một lần nữa lại duy trì tư thế ngồi đã được sắp xếp khi trước, một chút cũng không nhúc nhích.

Dáng người của cô rất tốt, lưng mảnh khảnh mang mỹ cảm. Lúc này cô ngẩng cao đầu ngồi ưỡn ngực, cái cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, cằm hơi nâng lên, không hề ngại ngùng, phô bày một cách tiêu chuẩn thân thể của cô.

Phòng tranh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của đầu bút trên giấy.

Cho dù Giang Nguyệt có chuyên nghiệp đến đâu, thì nếu cứ liên tục thực hiện mãi một động tác trong thời gian quá lâu cũng sẽ mệt mỏi, xương đùi của cô bắt đầu có chút tê dại.

Điều này Giang Nguyệt vẫn còn có thể chịu đựng được, thứ mà cô không thể chịu đựng được đó chính là ánh mắt vừa nóng bỏng vừa thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trên khắp người cô.

Điều này làm cho cô đứng ngồi không yên, lòng bàn tay cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng mặt ngoài cô lại làm cho người ta không nhìn ra có một chút khẩn trương nào.

“Tại sao em lại đột nhiên đến đây làm người mẫu vẽ tranh?” Chỉ chốc lát sau, giọng nói của người đàn ông phá vỡ sự im lặng:

“Bách Kiều không trả lương đủ cho em sao?”

Thân thể Giang Nguyệt không nhúc nhích, nhưng môi lại mấp máy: “Tôi cùng bạn ở trong đoàn kịch đến đây, cô ấy làm part-time bên này.”

“Sau đó em cũng thuận tiện đến trải nghiệm sao?” Đầu bút của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại:

“Ở Giang San, chi phí phát ngôn cho một lần làm người mẫu của em, so với cái này thì nhiều hơn rất nhiều.”

Giang Nguyệt không biết hắn đột nhiên nhắc tới những lời này là có dụng ý gì.

Hắn là cảm thấy cô hiện tại rất rẻ tiền, hay là nói cô đã tự hạ thấp địa vị của bản thân so với ngày trước?

“Em không nên đến quá gần Thượng Trạch Văn.” Âm sắc của hắn trầm xuống hai phần, trong lời nói có chút ngữ khí cảnh cáo.

Giang Nguyệt mím môi.

Cô nói: “Vậy Tiêu tổng thử nói xem, tôi có thể thân thiết với người đàn ông nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời trầm mặc.

“Tiêu tổng, tôi và anh không có quan hệ gì hết, đem dục vọng khống chế mà anh không nên có đều thu lại hết đi.” Giang Nguyệt lạnh giọng:

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng điều đó không cần thiết, tôi cũng không nhất định sẽ nghe.”

“Huống hồ, so với những người đàn ông khác, tôi càng không nên thân cận quá với anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt một lúc, bàn tay cầm bút của hắn đột nhiên dùng sức, xương ngón tay thon dài cũng trở nên trắng bệch.

Mấy câu nói nhẹ nhàng của cô lại giống như đầu cây đã gọt nhọn đâm thẳng vào ngực hắn, có một loại cảm giác không thể nói nên lời.

Thái độ muốn cùng hắn phân rõ quan hệ của cô, thật sự quá rõ ràng.

Lại qua không biết bao lâu, người đàn ông dừng bút, nói ngắn gọn: “Được rồi.”

Vì thế Giang Nguyệt đứng dậy, cử động bả vai, cổ và cánh tay, nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.

“Em không đến xem tôi vẽ như thế nào sao?”

Giang Nguyệt dừng một chút, cô nghĩ liếc mắt một cái cũng không có cái gì, vì thế quay trở lại, liếc mắt nhìn bảng vẽ trong tay của Tiêu Kỳ Nhiên.

Thật ra vừa rồi trong lòng Giang Nguyệt đã kinh ngạc, chưa từng nghĩ tới Tiêu Kỳ Nhiên lại có thể vẽ tranh, đây là một mặt cô không biết.

Khi nhìn thấy bức tranh thành phẩm, cô sửng sốt, lại có một cảm giác khác thường đặc biệt.

“… Anh vẽ cái này à?” Giang Nguyệt không thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng lẽ trong phòng này còn có người khác sao?”

Ký hoạ là một phương pháp hội hoạ thể hiện ra thế giới nội tâm của người vẽ.

Bởi vì không có đủ thời gian để trau chuốt và hoàn thiện, nên vì vậy các hoạ sĩ thường tập trung vào cảm xúc chủ quan của họ để khắc hoạ các nhân vật, chẳng hạn như vóc dáng của người mẫu, nét mặt, thần thái, trang phục…

Vì vậy, cùng một người mẫu, nhưng khi tìm những người khác nhau để phác họa, thì trên giấy vẽ cũng sẽ phản ánh những hiệu ứng hình ảnh có ý tưởng và phong cách khác nhau.

Giang Nguyệt trong bức vẽ này, đôi mắt lạnh như băng khiến người khác cảm thấy cách xa vạn dặm, phảng phất như một nữ thần không dính khói lửa nhân gian vậy, quanh thân cô quanh quẩn một loại khí chất người lạ chớ lại gần.

Trong đôi mắt kia tâm tình lại càng nhạt, trông vô cùng xa cách và quyến rũ, lại có vài phần âm lãnh, khiến cho người khó tới gần.

Đây chẳng lẽ là cô trong mắt của Tiêu Kỳ Nhiên sao?



--------------------------------
Tác giả:Cám ơn bạn Hàn Băng Tuyết Nhi và mng đã ủng hộ nhé.
Chương 280 Ước mơ lúc nhỏ

Giang Nguyệt sững sờ nhìn bức tranh, trong khi Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu và nhìn chăm chú vào cô.

Cô nhìn rất nghiêm túc, có thể nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong mắt cô.

“Vẽ không giống?”

“Rất giống!”

Riêng về kỹ năng hội họa này, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất ưu tú, nét bút cùng chi tiết đều khắc họa đều rất tốt: “Như này là có thể bày sạp ở ven đường, bán tranh vẽ chân dung.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nghĩ tới cô lại có đánh giá như vậy, cười khẽ một tiếng: “Vậy sao em lại có vẻ rất kinh ngạc.”

“Chỉ là cảm thấy bất ngờ.”

Giang Nguyệt lên tiếng: “Tôi không nghĩ anh biết vẽ.”

Hơn nữa, còn vẽ rất tốt.

Lúc Giang Nguyệt đi học, lớp bên cạnh là lớp nghệ thuật, các tác phẩm mà sinh viên mỹ thuật ngồi bên trong vẽ ra đều sẽ được trưng bày trước cửa mỗi ngày.

Khi Giang Nguyệt học hành mệt mỏi, cô cũng sẽ đi xem tranh của họ. Nhưng không có bức nào đẹp bằng bức mà Tiêu Kỳ Nhiên đã vẽ trong vài chục phút này.

Có thể thấy, hắn có thiên phú trong hội họa, hơn nữa đây là sự luyện tập chăm chỉ của hắn.

“Vốn không có ai biết về việc này, tôi cũng đã lâu không vẽ qua, em hẳn là một trong số ít biết được.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Con trai trưởng của Tiêu gia, từ khi sinh ra đã vạch sẵn mọi con đường cho tương lai. Từ việc học chuyên ngành gì, đến lĩnh vực sẽ làm sau khi tốt nghiệp, thậm chí cuộc sống trong vài chục năm tới… dĩ nhiên là bao gồm cả hôn nhân, đều đã đi theo một quỹ đạo nhất định.”

“Trên quỹ đạo này, không có lựa chọn nào là học vẽ.”

Giang Nguyệt sửng sốt, không tự chủ được lên tiếng: “Nhưng anh vẫn vẽ rất tốt.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra sự mờ mịt trong ánh mắt của cô, cười nói: “Cũng không phải là tôi không thể vẽ. Nhưng nếu coi vẽ tranh là nghề nghiệp và ước mơ của cả đời mình, vậy thì điều đó là không có khả năng.”

Hắn vuốt ve vỏ bút chì trong ngón tay của mình, mỉm cười im lặng: “Điều đầu tiên tôi làm trái với mong muốn của gia đình trong cuộc đời này. Đó là cố gắng học vẽ ở trường trung học, lén lút chạy ra ngoài để tham gia các lớp học vẽ. Còn giấu hàng trăm bức tranh đã vẽ dưới gầm giường. Giáo viên lúc đó cũng hỏi tôi, có thể làm thành một bộ sưu tập tranh để ông ấy bán không?”

Có thể thấy được Tiêu Kỳ Nhiên có một khao khát trở thành một họa sĩ, và cũng có khả năng để trở thành một họa sĩ xuất sắc.

Anh đã có đủ trình độ để thực hiện một bộ sưu tập tranh khi còn ở trường trung học. Vì vậy có thể tưởng tượng tiềm năng trở thành họa sĩ của anh trong tương lai lớn đến mức nào.

“Còn những bức tranh kia thì sao? Nó đã được xuất bản rồi?”

“Đốt rồi.”

Giang Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt: “... Bị đốt cháy?”

Cô rất khó có thể tưởng tượng rằng mấy trăm bức tranh giống như trong tay mình, thậm chí còn có thể còn đẹp hơn, không phải được làm thành một bộ sưu tập tranh mà lại biến thành tro bụi trong ngọn lửa.

“Đúng vậy, nó bị đốt rồi. Một ngày nọ, dì giúp việc đã thấy và giao cho mẹ tôi.”

Khi Tiêu Kỳ Nhiên nhắc tới những chuyện này, vẻ mặt của hắn rất tùy ý: “Cha mẹ tôi cảnh cáo tôi rằng nếu tôi lại có bất kỳ suy nghĩ nào không nên có, sẽ phá hủy phòng tranh của giáo viên tôi.”

Đó rõ ràng là ước mơ và sở thích thuần túy nhất khi hắn còn trẻ, nhưng nó đã bị dập tắt bởi sự ép buộc. Giang Nguyệt nghe xong cảm thấy buồn mà thở dài.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy sự tiếc hận trên gương mặt Giang Nguyệt, nhịn không được cười lên thành tiếng:

“Thật ra những bức tranh đó bị đốt cũng không sao cả. Nhưng giáo viên của tôi là người khai sáng cho các bức tranh của tôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của thầy ấy.”

Đó là người thầy của hắn, một người không nên bị đối xử bất công chỉ vì bản thân hắn, thầy ấy còn có cuộc sống nghệ thuật của riêng thầy ấy.

“Từ đó trở đi, tôi liền biết cuộc sống của tôi cũng không phải do tôi quyết định.”

Tiêu Kỳ Nhiên lại muốn hút thuốc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Nguyệt, tay hắn dừng lại giữa chừng, đặt nó trở về bên người:

“Con đường tương lai của tôi, mỗi một bước, mỗi một bước đều đã được lên kế hoạch hoàn mỹ và chính xác. Nó sẽ không thể thay đổi hoặc ảnh hưởng bởi ý muốn của tôi. Và tôi cũng không cách nào thoát khỏi loại giam cầm này, trừ khi…”

“Trừ khi?”

Tiêu Kỳ Nhiên nói nhẹ nhàng: “Trừ khi tôi trở thành một người mạnh mẽ hơn.”

Một câu nói ngắn gọn lại làm cho Giang Nguyệt cảm thấy thể xác và tinh thần run lên, ngay cả sống lưng cũng run nhẹ.

Trở thành một người mạnh mẽ hơn?

“Tôi thu hồi đánh giá vừa rồi.” Một lúc sau, Giang Nguyệt mới chậm rãi nói:

“Thật ra tôi cảm thấy bức tranh của anh vẽ rất đẹp, giống như thầy của anh đã nói, trình độ của anh có thể trở thành họa sĩ rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên khẽ rũ mắt xuống, hời hợt cười cười: “Phải không? Cám ơn.”

Chuyện có thể trở thành họa sĩ hay không, hiện nay đối với Tiêu Kỳ Nhiên đã gần ba mươi tuổi mà nói, đã không quan trọng như vậy nữa.

Hắn chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó chính là học tài chính, học kinh doanh, học cách tiếp quản Tiêu gia từ trong tay Tiêu Viễn Phong, làm cho con tàu thương mại khổng lồ này có thể vận hành vững vàng và lâu dài hơn.

Vì lý do này, hắn tất nhiên phải vứt bỏ một số thứ thuộc về hắn.

Ví dụ, giấc mơ làm một họa sĩ chẳng hạn.

Giang Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, người được nâng niu lớn lên như Tiêu Kỳ Nhiên, là một người tao nhã lạnh lùng, từ nhỏ không phải lo lắng về chuyện cơm no áo mặc, cũng sẽ có những hối tiếc và thất vọng.

“Cuộc sống không phải là một đường ray được thiết lập, mà là một vùng hoang dã vô tận.” Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói:

“Con người ít nhất cũng nên sống cho mình, dù chỉ một chút.”

Giang Nguyệt không phải là Tiêu Kỳ Nhiên, không có biện pháp tự mình trải nghiệm ý thức về vận mệnh và trách nhiệm của gia đình hắn, nhưng cô sẽ cảm thấy tiếc cho tài năng và giấc mơ của hắn.

“Em nói đúng.” Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nâng lên, ánh mắt thâm trầm mà ý tứ không rõ:

“Tôi không phải thánh nhân, đương nhiên là luôn có một phần nhỏ muốn vì chính mình.”

Giang Nguyệt im lặng lắng nghe.

“Ngoại trừ chuyện vẽ tranh, trong đời tôi còn có một chuyện phản nghịch lần thứ hai.”

“Chuyện gì vậy?” Giang Nguyệt vô thức hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cái thật sâu, thật lâu sau mới nói: “Không quan trọng, khả năng cao vẫn như trước đó, sẽ thất bại.”

Khi hắn nói những lời này, có một dấu vết của sự thờ ơ và bất lực rõ ràng.

Giang Nguyệt thật sự là tò mò, cô vừa định hỏi thêm thì hắn lại chuyển đề tài sang cô:

“Bởi vì những chuyện này, cho nên lúc ấy em nói em muốn làm diễn viên, làm nữ minh tinh, làm ảnh hậu, tôi mới có thể thành lập Giang San vì em, đem một phần trọng tâm cùng sự chú ý đặt ở ngành công nghiệp giải trí.”

“Em có tài năng để trở thành một diễn viên, lại tràn đầy yêu thích với nghề này. Tôi rất vui khi đầu tư vào chuyện này.”

Giang Nguyệt sửng sốt: “Giang San… là vì tôi mà thành lập?”

“Nếu không thì em nghĩ là thế nào?” Tiêu Kỳ Nhiên nhấc mí mắt lên nhìn cô:

“Ngoại trừ nguyên nhân này, tôi có lý do gì mà dưới một loạt ma trận kinh doanh, còn nhất định phải mở một công ty giải trí không có giá trị gì đối với tập đoàn Tiêu Thị?”

Nếu không vì Giang Nguyệt, anh thậm chí sẽ không có bất kỳ ý tưởng đầu tư nào vào ngành công nghiệp này.

Giang Nguyệt tiêu hóa một chút lời hắn nói, chậm chạp ý thức được hắn đang nói cái gì:

“Cho nên, bởi vì chính anh đã trải qua chuyện như vậy, mới muốn cho tôi trưởng thành, nỗ lực thực hiện ước mơ của tôi?”

“Đúng là có ý này.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, dừng lại trong chớp mắt, tựa hồ còn chưa nói hết lời, nhưng lại đem nó nuốt vào cổ họng.
Chương 281 Anh sẽ phát điên mất

Giang Nguyệt không bao giờ nghĩ tới mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.

Tiêu Kỳ Nhiên sẽ kiên nhẫn giải thích tất cả nguyên nhân với cô, lại nói với cô về quá khứ của anh, thản nhiên nói cho cô biết nguyên nhân thành lập Giang San.

Từng chuyện, từng chuyện một, dường như tất cả đều là vì cô.

Tiêu Kỳ Nhiên nhận ra cảm xúc của cô không đúng: “Em có tâm sự?”

Phòng tranh rất yên tĩnh, cách ly với tất cả tiếng ồn, rất thích hợp để bình tâm và suy nghĩ, lại càng phù hợp để phản ánh thế giới nội tâm.

“... Tôi đột nhiên không biết đâu mới là anh thật.” Giang Nguyệt mím môi, chậm rãi nói:

“Tôi thậm chí còn không biết, tất cả những chuyện này có phải là giấc mộng do anh dệt ra hay không?”

Hắn đã từng dùng những lời cay nghiệt nhất để sỉ nhục cô, mà nay lại dịu dàng nuông chiều cô như vậy.

Nó giống như một cơn ác mộng, lại giống như một giấc mộng đẹp, luân phiên phản chiếu lẫn nhau, khiến cô không thể phân biệt được đâu là thực tế.

Cô chỉ sợ rằng nếu cô đi sai một bước, liền sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn Giang Nguyệt.

“Xin lỗi.” Thanh âm của hắn nặng nề: “Tôi biết hành vi của mình mang đến cho em nhiều tổn thương, hiện tại bù đắp cũng là vô ích.”

“Lúc này nói những chuyện này có vẻ có chút giả dối, nhưng… chuyện phản nghịch thứ hai trong cuộc đời tôi là đi ngược lại với ý nguyện của gia đình, muốn yêu những gì tôi yêu.”

Trái tim Giang Nguyệt nhất thời trống rỗng.

Yêu những gì anh yêu?

“Vì để chuyện này có thể thành công, tôi tốn rất nhiều tâm sức cùng thời gian để loại bỏ đi những chướng ngại trước mắt. Tôi không muốn bi kịch khi còn trẻ sẽ lặp lại lần nữa.”

Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi cũng không hy vọng bảo vật mà tôi nâng niu sẽ trở thành nạn nhân, trong mắt người khác như có như không, như một con bài để uy hiếp tôi.”

Chỉ có biểu hiện thờ ơ không thèm để ý, đẩy cô ra càng xa, cô mới càng an toàn.

Cùng anh không hề có liên quan, cô mới có thể yên lòng.

Anh có thể chấp nhận việc những bức tranh của mình đã bị đốt cháy thành tro bụi, nhưng Giang Nguyệt thì không thể!

Anh sẽ phát điên mất!

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy một loại hoảng sợ cùng lo âu không nên thuộc về anh, lại một lần nữa cuốn tới, ăn mòn tâm tình cùng linh hồn của hắn.

Đã lâu, rất lâu rồi anh mới có cảm giác hoảng sợ như vậy.

“Lý do tôi làm tổn thương em bằng những lời cay nghiệt là bởi vì tôi hy vọng có thể lừa gạt mọi người.” Anh rũ mắt xuống, tự giễu nở nụ cười:

“Nhưng nếu thật sự muốn lừa gạt tất cả mọi người, việc đầu tiên phải làm, chính là lừa gạt chính mình trước.”

Lừa dối bản thân anh rằng anh không yêu cô.

Anh tự dối lòng là mình chán ghét cô, dối lòng không muốn dính dáng gì đến cô, dối lòng mình chỉ là ân nhân của cô, hai người không có gì khác ngoài quan hệ tình nhân.

Nhưng thật lòng làm sao có thể lừa gạt?

Hành vi của anh, đều là dối mình dối người. Toàn bộ đều là dối lòng!

Trong vô số ngày đêm đó, anh đã sớm bị báo ứng, đau đớn làm anh không ngủ được, cả trái tim đều tan rã theo.

“Tôi từng vô số lần cố gắng lý trí, muốn để em ra đi, để em được tự do.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói:

“Nhưng trái tim tôi nói cho tôi biết, tôi không muốn, tôi không thể, cũng không thể không yêu em.”

Giống như có một tia sáng nóng rực xuyên thấu, dọc theo ngực Giang Nguyệt, dùng tốc độ cực nhanh theo máu khuếch tán ra toàn thân, đem tin tức này truyền đi mọi nơi.

Dường như tất cả sự không chắc chắn và nghi ngờ, giờ khắc này cuối cùng đã nhận được lời giải đáp.

Anh nói rằng anh không thể không yêu cô.

“Chỉ có chuyện này là tôi không buông tay được, tôi cũng không muốn từ bỏ.” Tiêu Kỳ Nhiên đi tới nắm lấy tay Giang Nguyệt, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô, kéo cô đến gần mình hơn.

“Là lỗi của tôi, là sự kiêu ngạo cùng cố chấp của tôi làm tổn thương em. Tôi sẵn sàng chuộc tội, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần em đừng rời bỏ tôi, được không?”

Giang Nguyệt hồi lâu không nói gì, chóp mũi hơi chua xót, cơ hồ rất cường ngạnh rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Trong lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trống rỗng, làm cho sắc mặt hắn trở nên căng thẳng.

“Yêu một người, là như vậy sao?”

Giang Nguyệt cắn môi một cái, suy nghĩ về câu nói của hắn: “Hoặc là nói, đối xử với nhau theo cách mà anh đã làm, đó chính là yêu sao?”

Giọng điệu của cô rất bình thản, bình tĩnh đến mức không có một chút gợn sóng nào:

“Nhưng tôi cảm thấy, tình yêu không nên là tổn thương.”

“Tình yêu không phải là sự bù đắp và chuộc lỗi, càng không phải là áy náy cùng lời xin lỗi sau khi làm sai.”

Cô thật sự bình tĩnh, tựa như những gì Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói, cũng không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cô.

Cô vẫn không tha thứ cho hắn!

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy trong tim đau âm ỉ.

Hắn siết chặt nắm tay, rồi lại nhanh chóng buông ra.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh có quyền có thế, anh đương nhiên có dũng khí cùng sức mạnh để làm lại và vãn hồi.”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt: “Cho dù anh không thể trở thành họa sĩ, anh còn có thể làm tổng giám đốc, vẫn có địa vị rất cao trong xã hội này, anh không có gì đáng thương.”

“Anh có quá nhiều sự lựa chọn, làm cho anh cảm thấy tất cả mọi thứ đều nên dựa theo kế hoạch của anh mà tiến hành. Ngay cả việc yêu ai, dùng cách thức nào để yêu cũng phải nằm trong tính toán của anh.”

Giang Nguyệt dừng lại hai giây, sau đó cực bình tĩnh cùng lạnh nhạt mở miệng:

“Anh có thể lựa chọn phương thức yêu của anh. Tôi đương nhiên cũng có quyền lựa chọn tiếp nhận hay không.”

“Tôi không tiếp nhận!”

...

Khi anh Lý thanh toán tiền lương cho Giang Nguyệt và Lưu Thấm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ mạnh vào trán một cái:

“Thấm Thấm, người bạn này của em có phải là ngôi sao lớn hay không? Sao tôi cứ có cảm giác như đã từng thấy trên TV.”

“Anh Lý, phản ứng của anh cũng quá chậm đi.” Lưu Thấm đếm tiền trong tay, cười nói: “Đây chính là Giang Nguyệt – Giang đại minh tinh, trước kia rất nổi tiếng đó.”

Giang Nguyệt bình tĩnh kéo Lưu Thấm, ý bảo cô không cần nói nữa.

“A a, tôi nhớ ra rồi.” Sau đó Anh Lý mới nhận ra: “Trước đây từng quay bộ phim “Hoa hồng có gai”, nhưng hình như không giống trong phim cho lắm.”

Giang Nguyệt trong “Hoa hồng có gai”, vào vai một người phụ nữ nông thôn với khuôn mặt xám xịt, kiểu tóc và trang điểm cũng hoàn toàn khác biệt so với hiện tại, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa gần đây Giang Nguyệt cũng không có hoạt động gì, trong mắt công chúng đã sớm giảm nhiệt độ không ít, đi trên đường cũng không có ai đặc biệt chú ý đến cô ấy.

Sẽ luôn có những người mới đến và đi, trong thời đại giải trí đáng sợ này, sau khi bị đào thải, rất khó để mọi người có thể nhớ đến.

Ký ức của con người bị lãng quên rất nhanh, đáng sợ đến mức khiến cho người ta cảm thấy tàn nhẫn.

Giang Nguyệt cầm khoản thù lao này, dẫn Lưu Thấm đến một quán thịt nướng bên cạnh phòng làm việc ăn cơm.

Miếng thịt thái lát được nướng đến mức kêu xèo xèo, nhiều dầu mỡ, và rất ám mùi khói.

Lưu Thấm bận rộn cả ngày, lúc này đã sớm đói không chịu nổi, cầm rau diếp gói thịt nhét vào miệng, mơ hồ hỏi cô:

“Chị Nguyệt, hôm nay chị thế nào?”

Giang Nguyệt cúi mặt: “Cũng may, không quá mệt mỏi.”

Thể xác và tinh thần cô rõ ràng đã mệt mỏi đến kiệt sức…

Chỉ ăn thịt nướng thôi thì không đủ, dù sao ngày mai là chủ nhật, Lưu Thấm gọi mấy chai rượu sochu, loại rượu này ngọt nhưng nồng độ cồn không thấp.

Gần đây nhiệt độ giảm xuống, Giang Nguyệt có chút cảm nhẹ, lúc tới cô đã uống thuốc, cho nên không uống rượu.

Lưu Thấm uống say, lôi kéo Giang Nguyệt bala bala nói chuyện không ngừng, khi ra khỏi quán thịt nướng và chuẩn bị bắt taxi trở về, cô ấy vẫn ôm Giang Nguyệt không buông.

“Chị Nguyệt, bạn trai của chị đâu?” Lưu Thấm nấc một tiếng, lau miệng: “Chị uống rượu rồi, nhớ để bạn trai đến đón, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK