• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 342 Cho ông trời quyết định

“Trò chơi chỉ mới bắt đầu.”

Hiện tại Giang Nguyệt đã mất đi thị giác, cơ thể bắt đầu run lên không thể khống chế. Cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp từ cổ khiến cô hoảng sợ, tiếng cổ áo lật lại cuối cùng cũng khiến cô không chịu được nữa, ánh mắt ươn ướt:

“Tha cho tôi đi.”

Khoảnh khắc tin nhắn cầu cứu được rút lại, lòng tự trọng của cô đã tan thành bùn, niềm tin và trụ cột sự sống cũng sụp đổ.

Giang Nguyệt không thể xác định Tiêu Kỳ Nhiên có thấy tin nhắn của cô hay không, càng không biết hiện tại anh đã nhận ra cô mất tích chưa.

Có thể anh vẫn đang ở sân bay, tay cầm hoa kiên nhẫn chờ cô.

Đáng lẽ giờ này cô phải xuất hiện ở sân bay.

Anh sẽ ôm cô vào lòng, siết chặt eo cô, tùy ý hôn môi cô vô cùng mãnh liệt và hỏi cô có nhớ anh không.

Thay vì bị mắc kẹt trong một đường ống ngầm không có phương hướng như bây giờ, bị lạm dụng và tra tấn vô nhân đạo!

“Đừng khóc, bảo bối.” Thượng Trạch Văn dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói những lời kinh hoàng nhất:

“Đôi mắt của em rất đẹp, không thích hợp để rơi lệ.”

Thượng Trạch Văn chăm chú nhìn mặt Giang Nguyệt, thấy cô cuối cùng cũng dỡ bỏ tất cả vũ khí. Hoảng sợ yếu đuối như một người phụ nữ nhu nhược bình thường, yếu ớt đến không chịu nổi đả kích, cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được khoái cảm.

Bây giờ, Thượng Trạch Văn cũng phải thừa nhận rằng so với những người phụ nữ nhu nhược đến mức sẽ thét chói tai, hoảng sợ không ngừng, loại người sẽ chiến đấu bằng mọi giá như Giang Nguyệt càng khiến anh ta cảm thấy sung sướng.

Thế nên hiện tại cô đầu hàng nhanh đến thế lại khiến anh ta cảm thấy còn chưa đủ.

“Bảo bối, loại người như em thật hiếm có.” Ngón tay của anh ta đi xuống, dừng lại ở nút áo của cô:

“Thật thú vị, tôi chơi chưa đủ.”

Ngón tay Thượng Trạch Văn nới lỏng cổ áo cô, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười:

“Mau sử dụng cái đầu nhỏ thông minh của em, còn trò nào khác để chơi không?”

Anh ta còn chưa chơi đủ, anh ta còn muốn nhìn cô nửa sống nửa chết giãy dụa. Đấu tranh cho sự sống một cách vô nghĩa.

Cơ thể Giang Nguyệt run lên, cô cũng nghe thấy hàm ý trong lời nói của anh ta, sắc mặt tối sầm, thể xác và tinh thần đã mệt mỏi đến cực điểm nhưng vẫn nghe lời anh ta, cô giật giật khóe môi:

“Ở đây còn có thể chơi cái gì nữa?”

Nơi này tối tăm và trống rỗng, chẳng có gì khác ngoài hai người họ.

Chỉ còn lại sự tuyệt vọng!

Thượng Trạch Văn cầm điện thoại của Giang Nguyệt, xoay nó quanh trong tay:

“Hay là giao vận mệnh của em cho ông trời quyết định đi?”

Đôi mắt Giang Nguyệt trống rỗng, tầm nhìn của cô đã bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt trên màn hình điện thoại.

“Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ mềm lòng với phụ nữ.” Thượng Trạch Văn nghịch điện thoại vài lần:

“Nhưng phụ nữ xinh đẹp luôn có thể có đặc quyền.”

Điện thoại vang lên, trên màn hình hiện thông tin người gọi đến là [Bà Trình].

“Bà Trình là ai, là người nhà của em sao?” Thượng Trạch Văn thuận miệng hỏi một câu, cười nhắc nhở cô:

“Bà ta đang gọi điện thoại cho em đấy.”

Vốn dĩ tinh thần Giang Nguyệt đã bị đả kích cực độ, giờ phút lại lại càng sụp đổ, hô hấp run rẩy.

Cô nhớ tới trước khi đi, Trình Nghênh Xuân đã dặn dò cô rất nhiều, bảo cô nhất định phải báo bình an.

“Bà ấy… là bà của tôi.” Giang Nguyệt dừng lại một giây, tạm thời sửa miệng, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo:

“Bà ấy đã già lắm rồi, anh có thể để tôi báo bình an với bà ấy không, tôi sợ người lớn tuổi sẽ lo lắng.”

“Được thôi, các người luôn muốn tỏ ra hiếu thảo.” Thượng Trạch Văn nhún vai, cũng không cảm thấy một bà già có thể làm được gì:

“Tôi cho phép cô nghe cuộc điện thoại này, nhưng không được cầu cứu, hơn nữa chỉ có thể nói một câu.”

Thượng Trạch Văn ấn nghe máy và mở loa ngoài.

“Alo, Nguyệt Nguyệt, cháu đến Bắc Thành rồi chứ?”

Âm thanh hiền lành của Trình Nghênh Xuân từ trong loa truyền ra, cổ họng Giang Nguyệt nghẹn lại, nước mắt suýt rơi xuống.

Cô nhắm mắt lại và một lần nữa nén nước mắt.

Đây là cơ hội cuối cùng của cô.

“Bà ơi, cháu không sao, nhờ bà nói với chú Thịnh một tiếng, hai người không cần lo lắng cho cháu.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại đã bị tắt máy, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm, gần như dán chặt vào mặt cô:

“Chú Thịnh là ai?”

“Ông ấy là họ hàng của bà tôi, làm việc trong một nhà máy, là công nhân bình thường.” Giang Nguyệt thẳng thắn trả lời, sau đó lập tức ra vẻ rất lo lắng, mở miệng khẩn cầu:

“Họ đều là người thường, anh có thể đừng làm tổn thương đến họ không?”

Câu trước Thượng Trạch Văn còn bán tín bán nghi, nhưng sự bảo vệ của cô trong câu sau đã hoàn toàn xua tan sự cảnh giác của anh ta.

Một bà già hơn năm mươi tuổi cộng với một công nhân vắt ốc vít trong nhà máy, cả hai đều không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.

Thượng Trạch Văn bình tĩnh ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại văng xa một khoảng.

“Thật đáng tiếc, tôi cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Thượng Trạch Văn cười một cách điên cuồng: “Xem ra tôi và Tiêu cùng hạng người, chẳng qua anh ta chỉ coi cô là một món đồ chơi xinh đẹp mà thôi.”

Anh ta lại nắm lấy mặt Giang Nguyệt, cảm thấy rất thú vị: “Tuy nhiên con đường của tôi và Tiêu không giống nhau, anh ta thích dùng tiền nâng đỡ phụ nữ, còn tôi hoàn toàn ngược lại.”



Khoảnh khắc điện thoại bị cúp máy, Trình Nghênh Xuân sửng sốt trong giây lát, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thịnh Sóc Thành.

Bên này cũng bật loa ngoài, đương nhiên Thịnh Sóc Thành cũng nghe được lời của Giang Nguyệt, sắc mặt của ông ấy nhất thời tối sầm lại nhưng không muốn để Trình Nghênh Xuân lo lắng theo:

“Mẹ, công ty có chút việc, không có việc gì thì con đi trước...”

“Sóc Thành, đi nhanh đi...”

Trình Nghênh Xuân không thể giữ vững điện thoại làm nó rơi xuống thảm, phát ra tiếng động nặng nề, giọng nói của bà bắt đầu run rẩy khó khăn: “Mau đi cứu Nguyệt Nguyệt...”

Thịnh Sóc Thành sửng sốt, ông ấy kinh ngạc: “Sao mẹ lại biết Giang Nguyệt...”

Trình Nghênh Xuân nước mắt lưng tròng, kêu lên: “Đứa nhỏ kia đang khóc! Con đi ngay đi!”

Cho dù chỉ thông qua điện thoại, bà cũng có thể nghe ra được tuy rằng ngoài miệng Giang Nguyệt báo tin vui nhưng rõ ràng là đang cố gắng nhịn nức nở, đang cầu xin bà giúp đỡ.



Vì một cuộc điện thoại ngắn ngủi đó, người của Thịnh Sóc thành nhanh chóng định vị được vị trí Giang Nguyệt, ông ấy lập tức thông báo cho Tiêu Kỳ Nhiên, nói rằng mình cũng sẽ nhanh chóng chạy tới, bảo anh nắm chắc tin tức tìm người.

Theo vị trí của tín hiệu, chiếc xe đến vùng ngoại ô xa xôi nhất và cũng là bãi rác lớn nhất của Hoa Thành.

Không khí tràn ngập mùi hôi thối của thức ăn thối rữa, ruồi và các loại côn trùng khác bay khắp nơi, rác và chất thải ở mọi chỗ, khiến người ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Tiết An ngồi ở ghế phụ cũng không dám lên tiếng.

Khó có thể tưởng tượng bây giờ chị Giang Nguyệt bị nhốt ở nơi dơ bẩn và u ám như vậy, không biết sẽ bị đối xử như thế nào.

Tốc độ hành động của cảnh sát cũng rất nhanh, xung quanh đã vang lên tiếng chuông báo động dồn dập, hàng chục chiếc xe dần dần bao vây bãi rác.

Tiêu Kỳ Nhiên từ trên xe đi xuống, môi mỏng mím chặt, tựa hồ hoàn toàn không ngửi thấy mùi khó chịu trong không khí, trong ánh mắt chỉ tìm kiếm tung tích Giang Nguyệt.

“Tiêu tổng, tín hiệu ở bên kia!”
Chương 343 Âm thanh

“Không còn sức lực nữa sao?” Thượng Trạch Văn nhìn Giang Nguyệt đã cởi quần áo bên ngoài, ánh mắt rơi vào chiếc nội y cuối cùng của cô.

Trò chơi cuối cùng mà họ đang chơi bây giờ là kéo búa bao, người thua cuộc sẽ chọn bị tát hoặc cởi quần áo.

Lúc đầu, Giang Nguyệt có thể duy trì tỉnh táo để thắng anh ta mấy ván. Nhưng sau đó cô bị anh ta tát rất nhiều lần, đầu cô bắt đầu choáng váng, cử chỉ ngón tay hoàn toàn mất kiểm soát.

Mái tóc của cô rối bù và xỉn màu, hai gò má sưng đỏ, trên người đầy những vết bầm tím, cả người hỗn độn.

“Cô chỉ còn một mảnh đồ mà thôi, bảo bối.” Ánh mắt Thượng Trạch Văn nhìn cô đã bắt đầu không thích hợp, hai má dần dần hướng về phía cô:

“Còn muốn chơi nữa không?”

“Nhưng chơi hay không chơi thì kết quả đều như nhau.” Thượng Trạch Văn lại liếm môi dưới, trong mắt hiện lên vẻ tham lam:

“Tôi rất muốn nếm thử cảm giác của người phụ nữ quật cường là như thế nào.”

Đột nhiên, không biết tiếng còi báo động từ đâu vang lên.

Tiếng còi báo động rất yếu ớt, ngắt quãng truyền xuống cống ngầm.

Đồng tử Giang Nguyệt trong nháy mắt giãn ra, tâm vốn dĩ đã như tro tàn lại có một tia hy vọng.

Ai đó đến cứu cô.

Cô hít sâu một hơi, giơ tay tát mình một cái để khiến mình tỉnh táo lại, tinh thần dần dần khôi phục.

“Chơi.”

Thượng Trạch Văn nhìn một loạt động tác của cô, nhất là cái tát thật mạnh vào mặt của cô khiến anh ta bị sốc.

Một lúc sau, anh ta mới bình tĩnh lại, vỗ tay hai cái tán thưởng: “Giang Nguyệt, em là chiến binh xuất chúng, tôi rất khâm phục em.”

“Cảm ơn anh gọi tên tôi.” Giang Nguyệt giật môi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Thượng Trạch Văn không còn gọi cô bằng các loại xưng hô phù phiếm như “bảo bối” hay “baby” nữa, mà gọi cả họ tên cô.

Tiếng còi báo động càng ngày càng gần, cuối cùng Thượng Trạch Văn cũng ý thức được có điều không đúng.

“Giang Nguyệt, em rất giỏi.” Anh ta bỗng nhiên âm thầm cười một tiếng: “Em quả thật có bản lĩnh, là do tôi khinh địch.”

Giang Nguyệt cảm thấy sợi dây căng thẳng trong đầu mình sắp bị vỡ ra, cô cắn răng yếu ớt nói: “Ván cuối cùng, chơi hay không?”

Cô buộc anh ta phải vươn tay ra.

Nhưng lúc này Thượng Trạch Văn đã mất khống chế, anh ta mỉm cười, đưa tay bóp mặt cô: “Tôi đổi ý, bây giờ tôi muốn em.”

Trong nháy mắt môi người đàn ông cắn vào cổ cô, đầu Giang Nguyệt ong ong, điên cuồng thét chói tai giãy dụa:

“Súc sinh! Biến đi!”

Cô vừa hét lên vài tiếng thì đã bị đối phương không kiên nhẫn đạp một phát ngã xuống đất.

“Im lặng một chút, lúc tôi làm chuyện này ghét nhất là ồn ào.”



Tiêu Kỳ Nhiên không bao giờ nghĩ tới vị trí truyền tín hiệu lại là một đường hầm đào tạm gần núi rác gần đó, khiến nó trở thành hầm trú ẩn tốt nhất.

Mấy người ở lối vào đã bị khống chế, Tiêu Kỳ Nhiên muốn đi vào trong nhưng bị Tiết An ngăn lại.

“Tiêu tổng, vẫn chưa biết tình huống bên trong, anh không nên đi vào, vẫn nên để cảnh sát vào trước.”

Tiết An là trợ lý của Tiêu Kỳ Nhiên, anh ấy lo lắng ông chủ sẽ xảy ra chuyện gì nên mở miệng nhắc nhở một câu.

Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía Tiết An.

Tiết An tự cảm thấy mất mặt: “... Mời anh.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên sâu thăm thẳm, anh cúi đầu nhặt nửa viên gạch, thảy trong tay hai cái để xác định trọng lượng, sau đó không do dự đi vào trong đường hầm.

Tiết An nhấc chân muốn đi vào theo nhưng bị cảnh sát túm lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh không thể đi vào bên trong, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Tiết An: ...

Vậy sao vừa rồi mấy người lại mặc kệ Tiêu Kỳ Nhiên đi vào?

Tình huống hiện tại rất rõ ràng, Giang Nguyệt nhất định bị người ta bắt cóc.

Bắt cóc đơn giản là kiếm tiền hoặc giết người, nhưng cô biến mất mấy tiếng đồng hồ mà họ không nhận được một cuộc điện thoại đòi tiền từ bọn bắt cóc, như vậy mục đích của đối phương là vế thứ hai.

Tiêu Kỳ Nhiên đi vào, nghe được tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông bên trong.

Giang Nguyệt ở trong bóng tối, bên tai truyền đến âm thanh người đàn ông xé rách tấm vải cuối cùng trên người cô, dùng chiếc lưỡi nhớp nháp liếm hai má cô.

Nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào, cổ cô đang bị một đôi bàn tay to lớn bóp chặt.

Vừa nhục nhã vừa nghẹt thở.

Hơi thở của cô bắt đầu yếu đi, thế giới của cô dần chìm vào bóng tối, cô gần như không còn nghe thấy được tiếng còi báo động.

Vào thời điểm sắp chết, thậm chí Giang Nguyệt còn nghi ngờ không biết tiếng còi báo động có thật hay không.

Đó có thể chỉ là ảo giác của cô.

Bàn tay siết chặt của cô từ từ buông lỏng, sự tuyệt vọng bao trùm cả người cô, thậm chí cô không còn giãy dụa nữa.

Chết như vậy cũng tốt.

Bỗng nhiên, cô nghe được một tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó nặng nề đập xuống, người đàn ông đè nặng trên cơ thể cô dường như biến mất, cơ thể cô nhẹ nhàng rồi lại như được người ta ôm vào ngực.

Cô không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, thậm chí thính giác của cô cũng bị mất.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cô đột nhiên cảm thấy trong không khí có một luồng hơi thở lạnh lẽo rất quen thuộc, cơ thể cứng ngắc lạnh như băng của cô lúc này cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên.

“Giang Nguyệt, tôi ở đây.” Anh ôm chặt cô, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lúc này toàn thân anh đang run rẩy, anh thấp giọng lặp lại:

“Giang Nguyệt, tôi ở đây.”

Cả người cô run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền, nỗi sợ hãi và hoảng loạn đã đánh bại mọi ý thức tinh thần của cô, cô hoàn toàn không nhận ra người đang ôm mình.

Đây là ai?

Là ai đã ôm lấy cô mạnh mẽ như vậy, là vòng tay của ai mà ấm áp và yên ổn đến thế, là ai đã khiến cô vô thức thả lỏng dựa vào?

Cô muốn mở mắt ra nhìn anh.

Đôi mắt cô không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng cô vẫn cố gắng mở chúng ra, muốn xác định diện mạo của người đàn ông trước mặt.

Bỗng nhiên bóng tối bao trùm.

Giang Nguyệt ngất xỉu!

Cô chỉ nhớ một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức và lý trí, khi cô còn chưa kịp nhìn xem người trước mặt là ai thì đã chạm được chất lỏng ấm áp trong tay.

Một con dao sắc nhọn đâm vào ngực người đàn ông từ phía sau.

“GAME OVER.”

Thượng Trạch Văn cười thê lương, lảo đảo buông tay ra, lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống đất.



Ở một bệnh viện gần đó.

Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt được đưa vào phòng cấp cứu.

Cuộc giải cứu kịp thời, Giang Nguyệt vẫn chưa bị Thượng Trạch Văn xâm phạm.

Nhưng toàn thân cô đều bị thương ở nhiều mức độ khác nhau, chấn động não nhẹ, cộng thêm mắt sung huyết dẫn đến mất thị lực tạm thời.

“Lòng bàn tay cô ấy bị bỏng nặng, cẳng tay trái bị nghiền nát và gãy xương, những bộ phận khác đều bị thương nặng, cần thời gian mới có thể hồi phục.”

Bác sĩ nói xong báo cáo kiểm tra, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đã khóc nức nở.

Chị Trần bình tĩnh nhất cũng phải hít sâu vài lần rồi mới mở miệng cảm ơn bác sĩ.

Sau khi tiễn bác sĩ đi, chị ấy mới nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt âm thầm chảy xuống.

Vô thức, nước mắt lăn dài trên má.

Chị Trần sống hơn ba mươi năm, ngay cả ngày ly hôn cũng không rơi nước mắt.

Nhưng khi nhìn thấy toàn thân Giang Nguyệt đầy máu nằm trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, toàn thân chị Trần run rẩy, hai mắt rất lâu mới tập trung được.

May mắn thay, Giang Nguyệt vẫn còn sống!
Chương 344 Cấp cứu

Tiêu Kỳ Nhiên được cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Giữa cuộc cấp cứu, bác sĩ đi ra một lần, nói Tiêu Kỳ Nhiên bị dao đâm trọng thương, khoảng cách rất gần tim, tỷ lệ cấp cứu thành công rất thấp, trước mắt đã nhanh chóng liên lạc với chuyên gia về phương diện này.

Sắc mặt Tiết An tái nhợt vì sợ hãi, anh ấy đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, nhìn đèn báo màu đỏ, do dự hồi lâu, anh ấy vẫn thông báo cho lão chủ tịch Tiêu Viễn Phong, nói rõ tình huống một cách ngắn gọn.

Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, một trợ lý như cậu không thể làm chủ được.

Kiều Cẩn Nhuận cũng vội vàng chạy tới như Tiêu Viễn Phong.

“Tiết An, Kỳ Nhiên thế nào rồi?” Bây giờ Tiêu Viễn Phong đã hơn năm mươi tuổi nhưng khí thế vẫn uy nghiêm như cũ.

Tiết An cúi đầu đáp: “Còn ở trong cấp cứu.”

Tiêu Viễn Phong đã thấy nhiều sóng gió nên lúc này cũng không quá lo lắng, chỉ hơi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Kiều Cẩn Nhuận:

“Bác sĩ Kiều, nhờ cậu.”

“Hiện tại Giang Nguyệt thế nào?” Kiều Cẩn Nhuận cẩn thận hỏi một vấn đề khác.

Tiết An giật mình trong giây lát, nhanh chóng trả lời: “Cũng bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Không biết có phải ảo giác của Tiết Anh hay không, hình như cậu ấy nghe được Kiều Cẩn Nhuận thở phào nhẹ nhõm.

Trên bàn phẫu thuật.

Kiều Cẩn Nhuận thay quần áo phẫu thuật, lẳng lặng nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đang nằm trên bàn, trong lòng nhất thời dâng trào cảm xúc.

Khả năng phẫu thuật của anh ta rất tốt nhưng không hy vọng sẽ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trên bàn phẫu thuật của mình.

Anh ta cầu nguyện rằng Giang Nguyệt sẽ được an toàn.

Điều ước đã thành hiện thực.

Là Tiêu Kỳ Nhiên thay cô nằm ở nơi này.

Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười dưới lớp khẩu trang, trong lòng không nhịn được tự giễu cũng có ngày anh ta tự tay cứu tình địch của mình, cũng rất kịch tính.



Giang Nguyệt hôn mê rất lâu.

Trong thời gian hôn mê, cô cũng không yên ổn, nhiều lần sốt cao, thỉnh thoảng sẽ thét chói tai, sẽ khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Bác sĩ nói rằng đây là rối loạn chấn thương do căng thẳng và đã tiêm thuốc an thần cho cô nhiều lần.

Dù vậy, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp ở bên giường vẫn cực kỳ đau lòng, không đành lòng nhìn.

Tiểu Diệp càng khó chịu hơn, tự trách nếu lúc ấy cô ấy đi theo Giang Nguyệt đến chỗ Trình Nghênh Xuân thì nói không chừng kết quả sẽ khác.

Chị Trần an ủi Tiểu Diệp: “Nếu em đi với Giang Nguyệt, em sẽ trở thành gánh nặng của cô ấy. Giang Nguyệt sẽ lo lắng cho em còn hơn lo lắng cho bản thân mình.”

Câu này là thật.

Không ai biết, trong vài giờ đó, trong không gian tối tăm đó, những gì đã xảy ra với Giang Nguyệt.

“Cô ấy rất mạnh mẽ và dũng cảm.” Tiểu Diệp hít mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Khi nào chị Giang Nguyệt tỉnh lại, em sẽ không bao giờ cãi nhau với chị ấy nữa.”

Tĩnh Nghi cũng thề: “Chị ấy tỉnh lại, sau này mỗi ngày em đều nấu ăn cho chị Giang Nguyệt, không cho chị ấy giảm cân nữa.”

Chị Trần bật cười.

Chị ấy quay đầu nhìn về phía Giang Nguyệt đang ngủ say trên giường, trong lòng âm thầm nghĩ.

Giang Nguyệt, mau tỉnh lại đi.

Có rất nhiều người lo lắng và yêu thương em, em sẽ không còn cô đơn nữa.

Tỉnh dậy đi…

T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng R e a d M e hoặc W e R e a d.



Sau vài ngày, cơn sốt của Giang Nguyệt giảm dần, bác sĩ nói mấy ngày nay cô sẽ tỉnh lại.

Nghe được tin tức này, mọi người mừng rỡ, ước gì có thể trực bên cạnh giường bệnh, đợi Giang Nguyệt tỉnh lại.

Khi Trình Nghênh Xuân biết Giang Nguyệt được cứu, náo loạn muốn tới thăm cô nhưng bị Thịnh Sóc Thành ngăn cản, nói Giang Nguyệt còn chưa tỉnh lại, bà đi qua cũng vô dụng.

Trình Nghênh Xuân thỏa hiệp nhưng giục Thịnh Sóc Thành đi thăm Giang Nguyệt.

Đương nhiên Thịnh Sóc Thành phải đi thăm, nhưng ông ấy bình tĩnh lại, ông ấy muốn khiến Thượng Trạch Văn bị trừng trị trước khi Giang Nguyệt tỉnh lại.

Bởi vì Thượng Trạch Văn là người ngoại quốc nên khiến anh ta nhận tội có chút khó khăn, hơn nữa lúc ấy Tiêu Kỳ Nhiên dùng gạch đánh anh ta bị thương nên bây giờ anh ta yêu cầu truy tố Tiêu Kỳ Nhiên cố ý gây thương tích.

Trong phòng thẩm vấn, Thượng Trạch Văn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, giống như một con chó mặc âu phục và áo sơ mi, vẫn hét lên:

“Tôi yêu cầu bảo vệ! Tôi yêu cầu buộc tội Tiêu Kỳ Nhiên!”

“Anh bị nghi ngờ xâm phạm phụ nữ, giết người không thành, anh có tư cách gì buộc tội Tiêu Kỳ Nhiên?”

Thượng Trạch Văn tỏ vẻ không sao nhún vai: “Tôi xâm phạm phụ nữ? Chính miệng Giang Nguyệt nói với anh sao? Giết người không thành? Nói cho rõ ràng, là anh ta dùng gạch đánh tôi trước!”



Tại đồn cảnh sát, Thịnh Sóc Thành đứng bên ngoài, cảnh sát báo cáo tiến độ cho ông ấy: “Hiện tại hai đương sự đều hôn mê, không thể buộc tội anh ta, chúng tôi chỉ có thể tiến hành giam giữ.”

Trương Nghị tiến lại gần, thấp giọng tình báo với Thịnh Sóc Thành: “Thượng Trạch Văn mắc bệnh hưng cảm, là một loại bệnh tâm thần, dựa theo kinh nghiệm làm tổn thương phụ nữ trước đây của anh ta, sau này anh ta chắc hẳn là sẽ yêu cầu giấy chứng nhận tâm thần, sau đó lấy lý do bệnh tâm thần mà trốn tránh trách nhiệm.”

Thịnh Sóc Thành cười lạnh một tiếng.

Trái lại là một nhân vật khó chơi!



Trong bệnh viện.

Giang Nguyệt đột nhiên tỉnh lại.

Khi cô mở mắt ra không phát ra âm thanh, thế nên Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đều không phát hiện ra.

Đôi mắt cô vẫn không thể nhìn rõ do sung huyết, cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng người, đầu óc cô cũng trở nên chậm chạp, phải mất một lúc cô mới dần dần nhớ lại mọi chuyện.

Cô há miệng, đôi môi khô khốc bị xé toạc, chảy máu.

Không phát ra được âm thanh, cô dùng khí âm hừ một tiếng.

Chị Trần và Tĩnh Nghi về nấu cơm, Tiểu Diệp canh giữ trong phòng nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, khi chạm vào ánh mắt hỗn độn của Giang Nguyệt, Tiểu Diệp gần như muốn rơi lệ.

“Chị Giang Nguyệt!” Cô ấy khóc muốn nhào tới nhưng lại tạm thời dừng lại, gào khóc:

“Cuối cùng chị cũng tỉnh...”

Giang Nguyệt há miệng, mấp máy khẩu hình nói hai chữ: Uống nước.

Tiểu Diệp vừa khóc vừa cười, liên tục nói ‘được’ rồi lập tức vui vẻ muốn ra ngoài lấy nước cho Giang Nguyệt, lúc vừa ra khỏi phòng, cô ấy đụng phải Kiều Cẩn Nhuận đang đi tới.

Mấy ngày nay, Kiều Cẩn Nhuận đều nghĩ cách cứu Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt đầy tơ máu.

Hôm nay tình trạng của Tiêu Kỳ Nhiên đã khá hơn một chút nên anh có thể tranh thủ thời gian đến thăm Giang Nguyệt.

“Bác sĩ Kiều, chị Giang Nguyệt tỉnh rồi!” Tiểu Diệp kích động hận không thể công bố tin tức này với cả thế giới:

“Chị ấy muốn uống nước, tôi đi lấy nước nóng cho chị ấy.”

Bước vào phòng bệnh, Kiều Cẩn Nhuận nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nằm trên giường với khuôn mặt nhợt nhạt.

Giống như gặp lại sau một thời gian dài xa cách, cũng giống như lần đầu gặp gỡ.

Anh ta nghiêm túc nhìn Giang Nguyệt.

Rõ ràng cô vẫn là cô nhưng vẫn có thể cảm nhận được có điều gì đó khác biệt ở cô.

Thị lực của Giang Nguyệt vẫn chưa khôi phục, cô chỉ có thể dựa vào cảm giác mà phán đoán người tiến vào là một người đàn ông.

“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói Kiều Cẩn Nhuận ôn hòa, phát giác ánh mắt cô không có ánh sáng liền hỏi: “Nhìn rõ chưa?”

Hóa ra là bác sĩ Kiều.

Giang Nguyệt gật đầu, lại lắc đầu.

Kiều Cẩn Nhuận hiểu ý cô, giúp cô tổng kết: “Có thể cảm nhận được đồ đạc nhưng không thấy rõ.”

Giang Nguyệt cảm kích gật đầu.

Kiều Cẩn Nhuận: “Có đói không?”

Giang Nguyệt lắc đầu, cô vừa tỉnh lại, dạ dày còn chưa có cảm giác gì.

Kiều Cẩn Nhuận: “Có khát không?”

Lần này Giang Nguyệt gật đầu.

Kiều Cẩn Nhuận nghiêm túc nói: “Không thể uống.”

Giang Nguyệt: ...

Cô vừa tỉnh lại, cổ họng như bị thiêu đốt, cần nước làm ẩm cổ họng.

Nhưng Kiều Cẩn Nhuận nói không thể uống nước, đây là có ý gì?

Giang Nguyệt giận dữ nhìn anh ta.
Chương 345 Tôi không biết

“Nội tạng của cô bị tổn thương, uống nước sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục.”

Kiều Cẩn Nhuận vừa giải thích với Giang Nguyệt xong thì Tiểu Diệp bưng bình nước vào, chuẩn bị cho Giang Nguyệt uống nước.

“Tìm một cây tăm bông, lau miệng cho cô ấy là đủ rồi.” Kiều Cẩn Nhuận dặn dò rất chuyên nghiệp:

“Bây giờ cô ấy không thể uống nước, phải đợi hai mươi bốn tiếng sau khi tỉnh lại mới được uống.”

Tiểu Diệp đáng thương nhìn Giang Nguyệt một cái, đành phải làm theo.

Mặc dù không thể uống nước nhưng cách này cũng làm giảm bớt cảm giác khô rát miệng lưỡi của cô.

Cô khàn giọng, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”

Kiều Cẩn Nhuận cong môi, giọng điệu thoải mái: “Cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng cũng không cần lãng phí sức lực nói những lời khách sáo này nữa.”

Giang Nguyệt cũng nở nụ cười theo.

Cười chưa bao lâu, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, môi nhấc lên: “Tiêu...”

Cô chỉ phát ra một chữ, sắc mặt hai người trong phòng đều trở nên nghiêm trọng.

May mà hiện tại mắt Giang Nguyệt bị tổn thương không thấy rõ nên không thể thấy được sắc mặt của Kiều Cẩn Nhuận và Tiểu Diệp.

Cho dù hôn mê lâu nhưng Giang Nguyệt vẫn nhớ rõ như trước.

Cô nhớ được xúc cảm chất lỏng ấm áp trong lòng bàn tay, còn có âm thanh nghèn nghẹn đau đớn của người đàn ông bên tai cô.

Lúc đó đầu óc hỗn độn, cô không biết là ai, bây giờ sau khi tỉnh, nhớ lại, không phải Tiêu Kỳ Nhiên thì có thể là ai?

Cô lại nghĩ đến vết máu vương vãi khắp sàn nhà, nó nhớp nháp đến đáng sợ.

“Giang Nguyệt, cô dưỡng bệnh trước.” Kiều Cẩn Nhuận đi tới, vỗ nhẹ vai cô: “Sau khi cô bình phục thì có thể đi thăm anh ta.”

Trong lòng Giang Nguyệt căng thẳng.



Tiêu Kỳ Nhiên bị thương quá nặng, Tiêu Viễn Phong tìm mọi biện pháp giấu diếm nhưng vẫn không thể giấu được Tô Gia Lan, bà ta ngồi trên xe lăn khóc lóc, muốn gặp con trai mình.

Xuyên qua tấm kính, Tô Gia Lan nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên cắm đầy dây xung quanh người nằm đó, bà ta gần như ngất đi vì khóc.

Bác sĩ cho biết ca phẫu thuật hiện tại gần như đã hoàn tất, phần còn lại phụ thuộc vào chính Tiêu Kỳ Nhiên.

Tim bị tổn thương nghiêm trọng, tỷ lệ tử vong do vết thương xuyên thấu nghiêm trọng quá cao, cho dù Kiều Cẩn Nhuận cố gắng phẫu thuật tốt đi chăng nữa thì cũng phải xem xét tình trạng thể chất của người bị thương.

Ngay cả khi ca phẫu thuật được thực hiện hoàn hảo vào thời điểm đó thì cũng không ít trường hợp xuất huyết nặng dẫn đến tử vong sau này.

Tô Gia Lan nghe xong, cổ họng cứng ngắc: “Vậy con trai tôi phải làm sao bây giờ? Nó chưa đầy ba mươi tuổi!”

Không ai có thể chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Tại sao? Tại sao con trai tôi lại bị thương nặng như vậy?” Bà ấy chất vấn Tiết An: “Cậu là trợ lý của nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sự thật đương nhiên là không thể che giấu.

“Nó thực sự làm điều đó vì Giang Nguyệt?” Biết được tất cả, Tô Gia Lan khiếp sợ không thôi, mở to hai mắt, ngơ ngác lẩm bẩm:

“Nó vẫn nghĩ đến người phụ nữ đó...”

Tiêu Kỳ Nhiên từng lạnh lùng đối xử với Giang Nguyệt, chẳng lẽ hết thảy đều là giả?

Bà ta lẩm bẩm được một nửa, bỗng nhiên ngẩng đầu, ngồi trên xe lăn vội vàng hỏi: “Giang Nguyệt đâu, bây giờ tình huống cô ta thế nào?”

Giống như bà ta rất lo lắng.

Tiết An: “Chị Giang Nguyệt đã tỉnh, chị ấy bị thương cũng rất nghiêm trọng, tuy nhiên không thương tổn đến chỗ hiểm.”

Lúc này, trong mắt Tô Gia Lan hiện lên sự thù hận nhưng nhanh chóng được thu hồi.

“Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.” Tô Gia Lan khôi phục lại dáng vẻ tao nhã, bà ta tựa vào xe lăn, mỉm cười gật đầu:

“Vậy có phiền câu đẩy tôi qua thăm Giang Nguyệt được không?”

Khi một người tỉnh lại sau khi hôn mê, các chức năng cơ thể sẽ khôi phục rất nhanh.

Giang Nguyệt đã có thể mở miệng nói chuyện, tuy nhiên không thể nói quá lớn, nếu không dây thanh quản sẽ bị kéo căng.

Tĩnh Nghi đút cho cô từng thìa cháo gạo dễ tiêu hóa.

Ăn chưa được nửa chén, Giang Nguyệt liền cau mày lắc đầu, nói no rồi.

“Ăn thêm năm muỗng nữa đi.” Tĩnh Nghi giống như dỗ dành trẻ nhỏ: “Chị ăn nhiều thêm một chút thì mới có thể nhanh chóng khỏe lại đi thăm Tiêu tổng.”

Giang Nguyệt im lặng trong chốc lát, lại há miệng.

Thấy thế, Tĩnh Nghi quay đầu liếc mắt với chị Trần, hai người cũng không cần phải nói gì nữa.

Đến nay vẫn chưa ai nhắc tới tình trạng của Tiêu Kỳ Nhiên với Giang Nguyệt.

Cô hỏi thì họ chỉ bảo Tiêu Kỳ Nhiên bị thương ở ngực, đang được tĩnh dưỡng như cô nên không tiện tới thăm cô.

Giang Nguyệt là người nhạy cảm biết bao?

Đương nhiên cô có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang gạt cô, nhưng cô lại không vạch trần, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh và tích cực hợp tác điều trị.

Cô phải nhanh chóng khỏe lại.

Ăn được nửa chén cháo thì có người gõ cửa phòng bệnh.

Chị Trần đã về nhà lấy quần áo thay giặt, chuẩn bị đêm nay thay ca cho Tĩnh Nghi.

Nghe thấy có người gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Tĩnh Nghi là cho rằng chị Trần để quên đồ, bước tới mở cửa thì phát hiện ra là Tô Gia Lan đang ngồi trên xe lăn.

Tô Gia Lan mỉm cười: “Cô gái, xin chào.”

Tĩnh Nghi nhận ra bà ta, cũng mở miệng chào hỏi: “Xin chào Tô phu nhân.”

Tô Gia Lan được người ta đẩy vào phòng bệnh, ánh mắt ẩn ý từ ái nhìn Giang Nguyệt:

“Nghe nói cô bị thương cũng rất nghiêm trọng nên tôi cố ý tới thăm. Cô thấy khá hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn phu nhân đã quan tâm.”

Giang Nguyệt dựa vào đầu giường, nhìn vị khách không mời mà đến này, biểu cảm của cô rất bình tĩnh, cũng nhạy cảm nhận ra điều gì đó.

Giang Nguyệt hiểu rất rõ Tô Gia Lan.

Chắc chắn bà không thể đặc biệt tới thăm cô.

Tô Gia Lan am hiểu nhất là dùng cách thức mềm mỏng để đâm người khác.

“Đã lâu không gặp, không nghĩ tới lần gặp mặt này lại ở trong bệnh viện, cô và A Nhiên còn bị thương nặng như vậy, thật sự khiến người ta lo lắng.”

Giang Nguyệt im lặng, chờ bà ta nói hết lời.

“Tôi nghe nói vì cứu cô nên A Nhiên mới bị thương?”

Giang Nguyệt: “... Vâng.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Gia Lan giả vờ thở dài một tiếng, lấy tay che môi: “Giang Nguyệt, cô cũng là người đi theo A Nhhiên, lần này xảy ra chuyện như vậy, tôi rất thất vọng với cô.”

Tĩnh Nghi biến sắc: “Phu nhân, chị Giang Nguyệt còn chưa khôi phục hoàn toàn, bà vẫn nên đi ra ngoài trước đi.”

“Cô gái, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện.” Tô Gia Lan nghiêng đầu nhìn về phía Tĩnh Nghi, âm thanh lạnh lùng:

“Cô đi ra ngoài.”

Bà ta thể hiện khí thế của người có tiền có quyền, Tĩnh Nghi sửng sốt vài giây.

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cười với Tĩnh Nghi: “Tĩnh Nghi, em đi ra ngoài trước đi, chị nói chuyện riêng với Tô phu nhân.”

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Giang Nguyệt và Tô Gia Lan.

Sau khi im lặng, Tô Gia Lan hắng giọng, đoan trang đứng thẳng lưng: “Giang Nguyệt, tôi còn tưởng rằng cô có thể giữ lời.”

Giang Nguyệt nhìn bà ta, biết bà ta đang nói cái gì.

Lần trước nói chuyện với Tô Gia Lan là vì bà ta bắt buộc cô phải cản trở quan hệ giữa Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên.

“Lúc đó không phải cô nói hay lắm sao? Sao bây giờ lại dây dưa với A Nhiên?” Tô Gia Lan nhíu mày, trong giọng nói đầy trách cứ:

“Nói dối quá nhiều sẽ bị trời phạt.”

Giang Nguyệt nhếch môi, lại không thể nói ra một chữ phản bác.

Bà ta nói đúng…

Tô Gia Lan xoay xe lăn, đến gần giường Giang Nguyệt, âm thanh cũng đột nhiên cao lên: “Bây giờ A Nhiên bị thương nghiêm trọng như vậy, cô không cảm thấy áy náy sao?”

Giang Nguyệt: “Tôi không biết... Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”

“Ồ.” Tô Gia Lan giống như nghe được chuyện cười, bỗng nhiên cười lạnh:

“Cô khiến nó bị thương nghiêm trọng, vậy mà bây giờ chỉ nhẹ nhàng nói một câu ‘Tôi không biết'?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK