“Cũng không tệ lắm.” Giang Nguyệt cười một cái: “Không khí chung rất thoải mái, các fan cũng rất đáng yêu.”
Nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc của cô, chị Trần không khỏi mỉm cười chọt vào đầu cô: “Chị đang hỏi về Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt sửng sốt, mất tự nhiên quay mặt đi: “Vậy chị nên hỏi anh ấy cảm thấy như thế nào, em chỉ đang làm việc bình thường mà thôi.”
Cô cứng miệng, lời nói cũng rất bướng bỉnh: “Anh ấy chỉ đến xem náo nhiệt thôi, nếu ở đây có paparazzi trong nước thì phải làm sao? Còn không bằng không đến.”
“Nhìn dáng vẻ giống như không hoan nghênh anh đến.” Giọng nói của người đàn ông vang lên, anh đi từng bước đến chỗ cô:
“Ghét bỏ tôi như vậy sao?”
Thấy vậy, chị Trần mỉm cười xoay người rời đi, nhường không gian riêng cho hai người họ.
Giang Nguyệt không nghĩ anh sẽ đến đây, nhất thời sợ đến mức không thể nói nên lời: “Anh Tiêu, sao anh lại đến đây…”
“Tôi đang hỏi em.” Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng: “Em không muốn được gặp tôi sao?”
“Cũng không phải.”
Giang Nguyệt cúi đầu, ngón tay nghịch nghịch nút thắt trên áo khoác nhung: “Em lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lỡ như…”
Cô thật sự rất vui vẻ.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trái tim của cô nhảy lên vui sướng, là loại cảm giác giống như nhìn thấy người trong lòng của mình.
Nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu lo lắng nếu như anh tỏ tình giữa chừng thì sao? Nếu như bị paparazzi chụp ảnh thì phải làm sao? Nói cách khác, nếu như có người gây khó khăn cho anh thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, cô lại không còn cảm thấy vui vẻ nữa.
“Không có nếu như.” Tiêu Kỳ Nhiên cầm tay Giang Nguyệt: “Tôi đã lo liệu mọi chuyện trước rồi, em yên tâm.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào Tiêu Kỳ Nhiên.
“Thật sao?”
“Thật.”
Sự cam đoan của anh như một liều thuốc an thần cho Giang Nguyệt, sự khẩn trương và sợ hãi trong lòng lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Vô cùng an tâm.
“Không phải nói muốn bàn chuyện làm ăn sao, tại sao lại lặng lẽ đến đây?” Giang Nguyệt hỏi anh một câu, trong lòng có chút vui mừng.
Anh nói anh không thể đến, nhưng rốt cuộc anh vẫn đến.
“Lần trước em đã nói, tôi giả làm fan đến tặng hoa mới có thể ôm em.” Nói xong, anh rũ mắt xuống liếc nhìn cô một cái:
“Không đi cửa sau, là do người dẫn chương trình tự chọn tôi đó nhé.”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Miễn cưỡng tin tưởng anh đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy cô không tin mình thì bật cười nói: “Nếu như tôi đã sắp xếp từ trước, tôi tuyệt đối sẽ không để hai người kia đặt câu hỏi.”
Giang Nguyệt trêu chọc anh: “Như thế nào, ghen sao?”
“Ừ, thu hút cả nam lẫn nữ.” Anh lặp lại lời nói của người dẫn chương trình: “Hôm nay tôi mới nhận ra, thì ra tôi không chỉ ghen tuông với đàn ông.”
Giang Nguyệt mỉm cười cúi người xuống.
Sau khi giải thích xong mọi chuyện, anh mới chậm rãi nói yêu cầu của mình: “Việc đại minh tinh nói tôi đã làm xong rồi, bây giờ có thể ôm em được rồi phải không?”
Rõ ràng đó là một điều rất lãng mạn, nhưng trong lời nói của anh thật ra có một chút ý tứ thể hiện mục đích của mình.
Giang Nguyệt lập tức không vui: “Hoa đâu?”
Tiêu Kỳ Nhiên đã hiểu.
Người có đến hay không không quan trọng, hoa đến mới quan trọng.
Anh mỉm cười lắc đầu, đưa tay ra nhẹ nhàng làm động tác mời cô: “Ở trên xe, xin hỏi cô gái xinh đẹp, em có bằng lòng nhận hoa hồng của tôi không?”
Giang Nguyệt vốn luôn kiêu ngạo, nhưng không quá ba giây đã đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên ra xe, Giang ly mở cửa sau, nhìn thấy bên trong trống rỗng, ánh mắt của cô lập tức rũ xuống: “Anh gạt em.”
Tiêu Kỳ Nhiên kéo cô đi đến cốp xe, trong nháy mắt mở cửa xe lên, lập tức nhìn thấy bên trong tràn ngập hoa hồng giống như một núi tuyết phủ đầy hoa hồng, nhiều đến mức dường như muốn tràn ra ngoài.”
Toàn bộ hương thơm gần như phả vào mặt.
“Thật tẻ nhạt!” Giang Nguyệt nói một câu dối lòng, nhưng ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi bó hoa hồng một giây nào, trong lòng tràn ngập sự vui mừng.
“Thích không?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô một câu, nhìn thấy được đáp án ở trong đôi mắt sáng ngời của cô.
Cô thích!
Sự lãng mạn bình thường, sự thiên vị không chút do dự, sự nuông chiều đáp ứng tất cả yêu cầu, cùng với cảm giác an toàn mọi lúc mọi nơi.
Cô đều thích.
“Chụp cho em một tấm ảnh nhé?” Giang Nguyệt nhìn thấy một cốp xe đầy hoa hồng, lấy điện thoại di động đưa cho anh: “Em muốn chụp ảnh với chúng.”
Giang Nguyệt dựa vào bức tường hoa ở sau lưng, mỉm cười trước ống kính.
Tiêu Kỳ Nhiên đã từng học về mỹ thuật, anh có thể nắm bắt rất tốt bố cục và tỷ lệ của bức ảnh, lưu giữ lại được vẻ đẹp của cô trong bức ảnh.
“Đẹp quá.” Giang Nguyệt nhìn ảnh chụp, không khỏi thở dài: “Mỗi một đóa hoa đều rất đẹp, khiến em cảm thấy xấu hổ quá.”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cười mà không nói gì.
Trên đời này có hàng ngàn bông hồng nhưng chỉ có cô là bông hồng duy nhất trên thế giới này của anh, bông hồng độc nhất vô nhị.
…
Sự kiện kết thúc tương đối sớm, Tiêu Kỳ Nhiên đề nghị đưa cô đi thăm Bảo tàng mỹ thuật Lyon, Giang Nguyệt vui vẻ đồng ý, thể hiện sự quan tâm và hứng thú với chuyến đi này.
Cô cũng muốn tìm hiểu về sở thích của anh.
Khi xuống xe, Giang Nguyệt cầm một bông hồng trên tay, nói muốn mang theo nó cùng đi đến bảo tàng.
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hành động này của cô vô cùng đáng yêu, ngầm đồng ý chấp nhận hành động này của cô, cho phép bông hồng kia trở thành “kẻ quấy rối” cuộc hẹn hò của hai người họ.
Bảo tàng nghệ thuật Lyon rất yên tĩnh vào buổi chiều, khách du lịch thường đi theo nhóm và thì thầm vào tai nhau, mang lại cảm giác vô cùng yên bình.
Tiêu Kỳ Nhiên đưa cô đi xem các bức tượng, đi ngang qua những bức tranh nổi tiếng, anh hiếm khi đánh giá về bất kì điều gì, ngược lại anh càng dành nhiều thời gian đứng trước các bức tranh và lặng lẽ thưởng thức chúng.
Giang Nguyệt không hiểu biết quá nhiều về nghệ thuật, nhưng cô vẫn sẵn sàng cùng anh nghiêm túc thưởng thức từng tác phẩm nghệ thuật.
“Em thích cái nào nhất?” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu hỏi cô một câu.
“Để em suy nghĩ một chút…” Giang Nguyệt nhớ lại những bức tranh mình đã nhìn thấy: “Bức tranh《Charing Cross》của Monet, em cảm thấy sắc thái rất mờ ảo.”
Màu tím oải hương như được phủ một lớp sương mỏng, mờ ảo và đẹp đẽ.
“Monet quả thực là một bậc thầy biết cách sử dụng màu sắc của trường phái Ấn tượng.” Tiêu Kỳ Nhiên thưởng thức bức tranh và nhìn cô:
“Khi còn học cấp hai, tôi cũng rất ngưỡng mộ Monet. Các tác phẩm của ông ấy khiến người ta có cảm giác rất sung sướng.”
Giang Nguyệt quay đầu lại nhìn anh: “Anh cũng có thể vẽ tranh sơn dầu như thế này sao?”
“Đã lâu rồi không vẽ.” Anh bình tĩnh trả lời: “Tôi không có thiên phú về việc sử dụng màu sắc nhưng xem như vẫn có thể hiểu được.”
Thế giới của anh vốn dĩ không có màu sắc.
Và sự xuất hiện của cô đã trở thành màu sắc đẹp đẽ nhất trong lòng anh.
“Nhưng bức tranh kia rất đẹp, là anh đã vẽ màu.”
Giang Nguyệt chưa nói rõ ràng, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên biết cô đang nói đến bức tranh treo trên đầu giường ở Thụy Uyển, trong lòng hiểu rõ:
“Quả nhiên là bị em trộm đi.”
Giang Nguyệt: “...”
Sau khi ra khỏi bảo tàng nghệ thuật, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn buông ánh vàng rực rỡ lên những tòa nhà như phủ lên toàn bộ thành phố một lớp bột phấn hoàng kim.
Giang Nguyệt có chút lưu luyến không muốn rời đi.
“Muốn đi dạo chợ hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn cô, nhìn ánh hoàng hôn mỏng manh rơi trên mặt cô, cúi đầu hôn cô một cái:
“Nếu cảm thấy mệt thì tôi đưa em trở về nhé?”
Giang Nguyệt luyến tiếc quay đầu lại, kéo lấy cánh tay anh: “Chúng ta đi dạo chợ đi, em không mệt.”
Khi xe chạy đến cổng chợ, ánh hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, màn đêm dần dần chiếm lấy phía chân trời.
Những ngọn đèn màu được treo trên các sạp hàng trong chợ, lượng khách không hề giảm đi vì tiết trời rét lạnh mà lại vô cùng náo nhiệt.
Khi xuống xe, Giang Nguyệt hà một hơi nóng, xoa xoa lòng bàn tay.
“Mùa đông lại đến rồi.” Đôi mắt của cô rực rỡ lung linh, phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp do ánh đèn lồng chiếu vào.
“Ừ, mùa đông lại đến rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại lời Giang Nguyệt, lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong xe, quấn lên cổ cho cô.
Chương 412 Lo lắng cho anh
Xác định Giang Nguyệt đã quấn khăn xong xuôi, không ngọn gió nào có thể thổi vào, anh mới cầm tay cô, dẫn cô đi vào.
Bây giờ hơn bảy giờ tối, đang là lúc chợ trở nên náo nhiệt.
Tháng mười hai có lễ Giáng Sinh, trên những quầy hàng bày sạp đã bắt đầu có không khí của ngày lễ, đồ trang trí con nai cùng với mũ trang trí, còn có thể thấy được rất nhiều cây thông Nô-en nhỏ màu xanh lá cây.
Đoàn người kết giao, có người cười giỡn vui vẻ, còn có người trực tiếp cất giọng ca hát, vô cùng vui vẻ.
Không biết từ chỗ nào truyền tới nhạc Giáng Sinh, như hoà hợp với tình hình lúc này, vì là ban đêm nên bầu không khí lại càng trở nên nồng hậu.
Tiêu Kỳ Nhiên dẫn cô đi dạo, vạt áo đỏ thẫm được ánh đèn chiếu sáng giống như ánh sáng đỏ rực trôi nổi, mềm mại mà ấm áp.
Trong chợ có một bà lão mặc quần áo cổ điển đang đun rượu vang nóng, Giang Nguyệt đứng nhìn một lúc, cô vẫn đang đợi nấu chín, Tiêu Kỳ Nhiên mua cho cô một ly, bảo cô cầm trong tay để giữ ấm.
Rượu vang nóng hôi hổi, miệng ly toả ra hơi nóng chua chua ngọt ngọt.
Giang Nguyệt bĩu môi: "Nhưng, như vậy không có cách nào có thể nắm tay được rồi.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi lại tìm được cách để xử lý.
Tay trái cô vòng qua khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy cánh tay anh, cô như con chim nhỏ nép sát vào người anh: "Như vậy tốt hơn nhiều."
Tiêu Kỳ Nhiên không nhịn được cười: "Thử xem."
Giang Nguyệt cầm ly, đợi rượu vang bớt nóng, cô mới cúi đầu uống một ngụm, hương vị khiến cô cảm thấy rất đặc biệt:
"Hương vị rất đặc biệt."
"Không ngon sao?"
"Không, em rất thích." Giang Nguyệt lại nhấp một ngụm nhỏ: "Hình như là nhục quế và cam, còn có táo gai và các loại trái cây khác… Xin lỗi, em không hiểu lắm.”
Cô thấy bà lão đang nhìn mình, vì vậy cô mỉm cười, nói với bà ấy bằng tiếng Anh: "Nó rất ngon, tay nghề của bà rất tuyệt ạ."
Bà lão là người bản xứ, chưa được tiếp xúc nhiều với tiếng Anh, nên ánh mắt của bà lúc này lộ ra vẻ mờ mịt, Tiêu Kỳ Nhiên lập tức truyền đạt lời khen lại bằng tiếng Pháp, đối phương lập tức hiểu ý, mỉm cười rồi cũng nói tiếng Pháp.
Giang Nguyệt nghe không hiểu, cô cúi người xuống, thấp giọng hỏi: "Bà ấy nói cái gì vậy?"
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ: "Bà ấy nói, nhìn em xem ra còn say lòng người hơn cả rượu."
Lời này là nói thật.
Không biết là do trời quá lạnh, hay là do uống rượu vang nóng, mà khuôn mặt trắng nõn nà của Giang Nguyệt lộ ra một lớp đỏ mỏng, đôi mắt cũng mờ sương.
"Trước đây anh Tiêu có đi du học ở Pháp sao?"
"Từng ở một thời gian."
Giang Nguyệt nhìn anh, che môi cười: "Nhìn không giống lắm."
"Tại sao lại không giống?"
Giang Nguyệt nhón chân lên, ghé sát vào tai anh, dùng hơi thở nói: "Bởi vì người Pháp đều rất lãng mạn.”
Cô chỉ nói một nửa, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã đoán được nửa câu sau.
Người Pháp đều rất lãng mạn, nhưng anh lại là một loại đồ gỗ không hiểu phong tình.
"Lần nào anh cũng lạnh như băng hết."
Cô dựa vào vòng tay anh, có chút say.
Nghe cô đánh giá bản thân, anh nhất thời không nói nên lời, ôm cô vào lòng: "Tôi lạnh như băng?”
"Đương nhiên."
Tiêu Kỳ Nhiên hạ mắt xuống, anh cười như không cười thấp giọng hỏi cô: "Không phải lần trước em nói, tôi nóng đến mức em không chịu nổi sao…"
Đồng tử Giang Nguyệt chợt mở to, rượu cũng tỉnh được một nửa, cô ấp úng nói: "… Anh đang nói cái gì vậy, em nghe không hiểu!"
Bây giờ cô lại ngại ngùng.
"Anh muốn thử không?" Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, cô đưa ly rượu lên trước miệng anh.
Tiêu Kỳ Nhiên cao hơn cô rất nhiều, lúc này anh hơi cúi xuống ra hiệu cho cô đút.
Giang Nguyệt cẩn thận nâng ly lên, hơi nghiêng một chút, lo lắng nó sẽ tràn ra ngoài, nhìn anh uống vào miệng, cô mới nở nụ cười:
"Thế nào, có phải ngon lắm… Ưm…"
Cô còn chưa nói xong câu kế tiếp, thì đã bị phong ấn trong nụ hôn rượu vang nóng.
Đèn màu trang trí treo xung quanh, cùng với những ánh đèn rực rỡ đầy màu sắc, họ ôm hôn nhau dưới những ánh đèn như vậy.
Điều này khiến Giang Nguyệt nhớ đến những bức tranh của Monet.
Mông lung, mộng ảo.
Ở trong một đất nước như vậy, những người yêu hôn nhau là chuyện tập mãi cũng thành thói quen, không ai làm phiền họ, cho dù bọn họ có nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ nở một nụ cười chúc phúc.
Đến khi nụ hôn kết thúc, hai má Giang Nguyệt đỏ ửng, cô hoàn toàn trở nên mơ mơ hồ hồ.
"Đúng là rất ngon."
Anh nói không giống như đang nói về rượu vang nóng.
Môi cô đỏ tươi, hôn vào rất ngọt ngào, cả người đều thơm thơm.
Khiến cho người khác nghiện đến mức phát điên.
"Xin chào?"
Bỗng nhiên, có hai cô gái trẻ người Pháp tiến đến chào họ, như là bọn họ đã quan sát họ rất lâu:
"Cô có phải là nữ diễn viên trong buổi công chiếu hôm nay không?"
Chiếu cố đến Giang Nguyệt, nên bọn họ sử dụng tiếng Anh để chào hỏi.
Không ngờ lại bị nhận ra ở đây, Giang Nguyệt mặt đỏ tai hồng, nhưng cô vẫn bình tĩnh như trước: "Xin chào, thật trùng hợp."
"Tôi biết anh!" Trong đó một cô gái vui mừng ngạc nhiên nói: "Đây là người đàn ông đã hỏi cái vấn đề kia hôm nay, hai người vốn là một cặp đôi không công khai sao?"
Giang Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại, rất nhanh cô liền trở nên bình tĩnh như thường, cô cười khẽ trả lời cô ấy: "Suỵt, đó là bí mật."
Hai cô gái lập tức hiểu ý, gật đầu cười ăn ý với Giang Nguyệt, hứa sẽ giữ bí mật cho cô, đồng thời bày tỏ mong muốn chụp ảnh cùng với cô.
Sau khi cô chụp ảnh với bọn họ xong, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt anh nặng trĩu, cười nhạt nói: "Đại minh tinh xinh đẹp, đi đến đâu cũng quyến rũ như vậy."
Cô nghe ra sự trêu chọc của anh nên mỉm cười bất lực, thở dài: "Đúng vậy, làm minh tinh rất vất vả, không thể có một mối quan hệ tốt đẹp, lúc nào cũng phải nghi ngờ bị người khác chụp lén."
Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng, biết cô là một cô gái nhỏ đang làm nũng: "Vậy em muốn kiểu tình yêu như thế nào?"
Nếu anh đã hỏi, Giang Nguyệt cũng nghiêm túc trả lời: "Em muốn nắm tay một cách quang minh chính đại, ôm một cách bình thường, hôn một cách không đắn đo, muốn hẹn hò thì hẹn hò, muốn đi du lịch liền đi du lịch, quan trọng nhất chính là nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người."
Cô rất vất vả mới có thể yêu đương, cô thực sự không muốn nghe những câu khó nghe.
"Có phải em rất tham lam không?" Giang Nguyệt cười một tiếng: "Em thật sự rất muốn, em còn muốn, ai nhìn em cũng phải nói một câu tự cường tự lập."
"Ai dám nói em?" Vừa rồi Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng về tình yêu tương lai của cô, khi Tiêu Kỳ Nhiên thình lình nghe thấy lời này, giọng nói anh nhất thời trầm xuống.
Giang Nguyệt nói: "Em là một minh tinh kiếm tiền trong giới giải trí, rốt cuộc em còn từng yêu đương với kim chủ ba ba của mình.”
"Có vấn đề gì sao?" Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày.
"Đó là một vấn đề lớn đấy." Tâm trạng Giang Nguyệt tốt, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra sự thật nặng nề: "Đến lúc đó, em không cần phải mở điện thoại, nhắm mắt em cũng có thể đoán được bọn họ viết như thế nào về em."
Những từ ngữ khó nghe, hình dung với thước đo cực lớn, mô tả quá mức lộ liễu, còn có sự thích thú trêu chọc, sỉ nhục một cách ác ý.
Cô có thể đoán được tất cả.
Tiêu Kỳ Nhiên dần dần nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của cô, vì vậy anh hỏi: "Em rất để ý những chuyện này sao?"
Giang Nguyệt dừng lại, thành thật thốt lên một tiếng "Ừ".
"Nếu em là một người phụ nữ có danh tiếng hỗn loạn, có lẽ em sẽ không để ý. Nhưng em thì không như thế, đương nhiên em không thể chấp nhận được những lời phỉ báng mà người khác dành cho em."
"Đối với cá nhân em, đối với tình cảm của em, đối với việc phỉ báng một nửa kia của em, em không thể chấp nhận được.”
Chương 413 Được quyết định bởi em
Một lúc sau, Giang Nguyệt nghe thấy một tiếng cười khúc khích truyền từ trên đầu xuống.
"Em lo lắng tôi sẽ bị phỉ báng sao?"
Giang Nguyệt mím môi, ánh mắt cô nhìn anh, cô nhẹ giọng nói: "Em không muốn bọn họ có đánh giá không tốt về anh.”
Gia thế của anh hiển hách, sống trong một môi trường đặc quyền từ khi còn nhỏ, anh không nên chịu đựng những lời nói vu khống hay lăng mạ như vậy.
Bởi vì anh ở bên cô, mà anh phải chịu tai bay vạ gió như vậy, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy.
"Hơn nữa, trước đó Tô phu nhân đã đến gặp em, bác ấy nói thân phận của minh tinh rất đặc thù. Nếu em ở bên anh, đến lúc đó sẽ mang lại phiền phức và gánh nặng cho nhà họ Tiêu. Nói trước là không phải em đang mách lẻo đâu đó."
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Nguyệt lại nói những lời đó với anh, tại sao cô lại nói rằng không có đối phương, hai người đều có thể sống tốt hơn một chút.
Cô không muốn anh khó xử, không muốn anh bị chỉ trích hay gặp rắc rối, cô không muốn nhìn thấy anh bị thương.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô, rồi cười một tiếng: "Mẹ tôi vẫn luôn là người trói buộc đạo đức như vậy, xin lỗi em."
Anh nắm lấy tay cô, thấy hơi lạnh, vì vậy anh đút tay cô vào túi áo khoác, che lại: "Bà ấy cũng nói những điều tương tự với tôi."
"Bác ấy cũng sẽ trói buộc đạo đức anh sao?"
"Bà ấy nói rằng, tôi là con trai duy nhất của bà ấy, là chỗ dựa duy nhất, để cho tôi đừng đưa ra những quyết định sai lầm, trở lại con đường đúng đắn càng sớm càng tốt, kết hôn sinh con cùng với một nhà môn đăng hộ đối.”
"Vậy…"
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy vẻ do dự trên mặt cô, bàn tay trong túi hơi nắm chặt lại, truyền sức mạnh và hơi ấm cho cô:
“Tôi đã nói rằng tôi có thể làm theo những gì bà ấy nói, kết hôn với một người phụ nữ phù hợp, có được một cuộc hôn nhân thùng rỗng kêu to như bà ấy. Nhưng như vậy, tôi sẽ sống như một cái xác không hồn, chỉ hoà hợp ở bên ngoài, nhưng trên thực tế trong tim tôi vẫn luôn chất chứa một người phụ nữ khác, từ đó trải qua một đời hiu quạnh trống rỗng.”
Giang Nguyệt giật mình, cô kinh ngạc nhìn anh, cô không thể tin được anh lại nói như vậy với Tô Gia Lan.
Anh đã hạ quyết tâm, cho nên anh mới tuyên án một cách quyết tuyệt cuộc đời mình như thế.
Hiu quạnh mà trống rỗng.
Từ đó về sau vào ban đêm, anh đều sẽ nhớ một người mà không thể ở bên nhau.
Cho đến lúc già, cho đến khi chết.
Nghĩ đến anh sẽ sống cuộc sống như vậy, trở thành một con rối không có máu thịt, Giang Nguyệt cảm thấy đau lòng, cô ôm lấy anh: "Em không muốn anh trở thành người như vậy."
"Cái này quyết định bởi em." Anh đưa tay ôm lấy lưng cô, giọng nói dịu dàng:
"Là do em quyết định, tôi có phải sống một cuộc sống như vậy hay không."
Giang Nguyệt cười to trong vòng tay anh, tiếng cười vô cùng trong trẻo: "cái này có tính là anh đang trói buộc đạo đức với em hay không?"
Tiêu Kỳ Nhiên cười tủm tỉm hôn lên khóe miệng cô: “Bị em phát hiện rồi."
Chợ cách khách sạn của họ không xa, Giang Nguyệt có hứng thú đi dạo về với anh, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường.
Hơi thở của hai người không nhanh không chậm, trước mặt có một đám khí trắng.
"Rất nhiều người nói Lyon là một thành phố nhàm chán, đặc biệt là vào mùa đông."
Tiêu Kỳ Nhiên nói: "Ở đây thường mưa vào mùa đông, bầu trời chủ yếu là màu xám.”
"Làm sao có thể chứ?" Giang Nguyệt cười nói: "Em nghĩ thành phố này rất đẹp, đặc biệt là vào mùa đông.”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô.
"Em chưa bao giờ nghĩ rằng mùa đông lại ấm áp như vậy." Cô nghiêng đầu mỉm cười với anh:
"Có lẽ là vì anh, kể từ bây giờ mỗi một mùa đông, em đều sẽ nghĩ đến mùa đông ở Lyon."
"Bởi vì, là mùa đông ở cùng với anh."
Lúc này, trái tim Tiêu Kỳ Nhiên dường như bị một cơn gió dữ dội cuốn sạch, giống như một cơn mưa lớn như trút nước, cuối cùng sóng êm biển lặng.
Lời thú nhận ẩn dụ này khiến tim anh đập mạnh đến nỗi ngực anh bắt đầu đau nhức, thậm chí rất khó thở, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Anh nâng mặt cô lên, hôn cô một cách trang trọng.
Như là hôn vị thần linh trong tim anh vậy.
Trong bóng tối cách đó không xa, Tiểu Diệp bĩu môi, vừa cầm máy ảnh vừa run cầm cập:
"Đây vẫn là tôi… Lần đầu tiên tôi làm paparazzi… Bí mật chụp ảnh, công việc này thực sự không phải dễ làm.”
Nửa giờ trước, Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp một nhiệm vụ cho Lâm Thời, để Trần Thư sắp xếp mấy người giám sát toàn bộ quá trình của họ, chủ yếu là chụp ảnh họ đi dạo cùng nhau.
Lúc Tiểu Diệp còn đang mơ màng, trong lòng chị Trần đã đoán được điều gì đó, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Tình yêu của anh sẽ không phủ tấm vải mãi mãi.
Anh muốn cô một cách long trọng.
…
Ngoài lễ công chiếu, phía sau còn có vài buổi roadshow, Giang Nguyệt cũng phải đi theo đoàn phim khắp nơi, thời gian rảnh rỗi cô đều ở cùng với Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong buổi roadshow, Giang Nguyệt tình cờ nghe thấy một người nào đó trong đoàn làm phim nhắc tới lý do tại sao bộ phim này có thể được phát hành ở Pháp là vì Tiêu Kỳ Nhiên đã chuyện hợp tác với Thượng Trạch Văn.
Mà Thượng Trạch Văn từng làm hại đến Giang Nguyệt, anh ta là một tên khốn kiếp.
Hôm đó, Giang Nguyệt tranh thủ thời gian ăn tối trực tiếp chất vấn Tiêu Kỳ Nhiên, hỏi anh việc phim được công chiếu này có phải là do Thượng Trạch Văn giúp hay không.
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời rất thản nhiên: "Không hẳn.”
Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy có chút chán ghét, vẻ mặt cô không vui nói: "Bộ phim này nếu thật sự là hoàn toàn do anh ta giúp đỡ, em thấy rất không thoải mái.”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi giúp Giang Nguyệt cắt từng miếng bít tết, sau khi cắt xong, đưa qua anh mới nói:
"Anh ta chỉ cho tôi một ý tưởng, về phần các mối quan hệ mà anh ta giới thiệu, tôi hoàn toàn không đụng vào."
Giang Nguyệt chớp chớp chớp mắt: "Anh không để cho anh ta giúp bắc cầu giới thiệu sao?"
Tiêu Kỳ Nhiên cười tự giễu: "So với anh ta, tôi nghĩ mạng lưới của tôi rộng hơn nhiều."
Bên ngoài đều nghĩ rằng bộ phim được phát hành ở Pháp là vì mối quan hệ của Thượng Trạch Văn.
Nhưng thật ra là lúc nói chuyện Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nhớ ra rằng khi còn học ở Pháp, anh có một người bạn cũ, người này hiện là nhà phân phối phim lớn nhất ở Pháp.
Anh trước sau bay qua bay lại vài lần, cuối cùng cũng đã giải quyết được, anh mời người bạn cũ uống rượu, chuyện này cứ như vậy mà được thực hiện.
Về phần những người được Thượng Trạch Văn giới thiệu, anh chỉ ghi lại tên trong lòng, tránh lui tới với bọn họ.
Cái thứ nhân tình này, chỉ cần nợ một lần, thì rất khó để có thể rõ ràng.
Hơn nữa, đàn ông là hiểu đàn ông nhất, Tiêu Kỳ Nhiên không thể không nhìn ra bản tính thấp hèn của Thượng Trạch Văn, chỉ là anh lười can thiệp.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân anh ta lại điên cuồng đến mức trực tiếp tấn công Giang Nguyệt.
"Bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm chưa?" Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ánh mắt của cô một lúc lâu:
"Những vấn đề có thể tự mình giải quyết, tôi đã quen với việc không mượn tay người khác, hơn nữa phần lớn tôi thường là người giải quyết vấn đề nhân mạch.”
"Vâng, anh Tiêu là giỏi nhất." Giang Nguyệt hào hứng khen ngợi anh một câu.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi lơ đễnh, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
"Tối nay tôi muốn nghe chính xác những điều giống như vậy ở trên giường."
Giang Nguyệt che mặt: "… Đồ lưu manh.”
Ngày mai không có sắp xếp công việc, Giang Nguyệt không nỡ trở về, nhưng ban đêm quá lạnh, thật sự không thích hợp để hoạt động ngoài trời.
Giang Nguyệt đề nghị cùng nhau đi xem phim.
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay đăng tạm, mai sẽ đăng tiếp nha.
Truyện gần đến đoạn kết ùi, khúc sau chỉ còn quá trình rải đường của hai bạn trẻ thuiii. Mọi người còn muốn xem tiếp không ạ? :-p
Cám ơn mọi người đã theo truyện đến tận lúc này nha.
Chương 414 May mắn
Giang Nguyệt xem lịch chiếu phim, chọn ra bộ phim cũ từ hơn mười năm trước, là một bộ phim tình cảm vô cùng kinh điển có tên là “Kiêu hãnh và định kiến”.
Nhìn hai tấm vé xem phim Giang Nguyệt đang cầm trên tay, Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô:
“Sao không xem “Tú Nương”?”
“Đã muộn rồi, chúng ta sẽ phải đợi hơn một tiếng.” Giọng nói của Giang Nguyệt mềm mại và nhẹ nhàng, “Hơn nữa, anh chưa xem bộ phim này lúc công chiếu sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến việc xem phim gì, dù sao anh cũng có thể làm bất cứ chuyện gì với cô.
Tuy nhiên, khi việc này được nhắc tới, Giang Nguyệt bỗng nhiên trở nên rất hứng thú:
“Nếu anh đã xem phim rồi, anh cho em một bài đánh giá về phim nhé?”
“Của anh?”
Giang Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên rất mong chờ câu trả lời từ anh:
“Ừ, anh nói đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ một lát rồi đánh giá một cách rất khách quan: “Mục đích cuối cùng của một bộ phim là kể một câu chuyện hay, “Tú Nương” rất thành công về mặt này. Các nhân vật trong phim cũng được xây dựng rất đủ, dù là người chồng bị buộc phải ra biển vì gia đình, hay người thợ thêu sống trong chiến tranh, họ đều có những ưu điểm và khuyết điểm riêng thuộc về bản chất con người. Họ không phải là những “nhân vật hy sinh lý tưởng vĩ đại” thường thấy trong phim ảnh nhưng cũng có những mặt ích kỷ và đen tối.”
“Ví dụ, khi người chồng trong cơn say lựa chọn ngoại tình để kiếm sống, cuối cùng buông thả bản thân và chọn cách làm hài lòng ân nhân của mình,… Đây là một số lựa chọn và hành vi mà các nhân vật sẽ đưa ra trong bối cảnh môi trường và đây chính xác là những phần mà khán giả sẽ đổ lỗi là quan điểm, nhưng đó cũng là phần xuất sắc nhất.”
Giang Nguyệt yên lặng nghe.
“Cuộc sống của mỗi người đều không tưởng, ngay cả khi đó là một người thông minh, vị tha hay cao thượng đến đâu thì cái bóng của người đó chắc chắn sẽ có màu đen. Đây là điều anh nghĩ là phần hoàn hảo nhất của bộ phim này.”
Thấy cô đang chăm chú lắng nghe, anh không khỏi cúi đầu nhéo mặt cô rồi mới nói tiếp:
“Cao trào của cốt truyện không phải là hai người nhận ra nhau bằng hai miếng thêu được ghép lại với nhau sau khi trải qua những thăng trầm. Mà là khi người chồng bước vào phòng vệ sinh của con gái một kẻ quyền thế vì danh lợi và giàu sang, vợ của anh ta lại phải nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ để kiếm miếng ăn để sinh tồn – thật trớ trêu và bất lực.”
Đánh giá của Tiêu Kỳ Nhiên quá sâu sắc.
Trước đó, cô đã nghe rất nhiều bài phân tích của các nhà phê bình phim, kể cả khi chạy roadshow trong vài ngày qua, cô cũng có thể lần lượt nghe được những nhận xét của khán giả về bộ phim, tuy nhiên khi nghe anh nói những điều này, cô cảm thấy mắt mình nóng lên.
Cô cảm thấy mình vẫn chưa thoát vai diễn, cô vẫn là thợ thêu bị hủy hoại trinh tiết và bị người khác chỉ trích, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại nhẹ nhàng nói với cô rằng cô chỉ bị ép làm như vậy, cô không phải là người sai.
Anh là người sẽ kéo cô ra khỏi màn sương mù.
Nước mắt Giang Nguyệt rưng rưng không thể rơi xuống, cô mỉm cười nói:
“Xem ra tất cả đều là lời khen ngợi, trong cốt truyện có điểm nào khiến anh cảm thấy không hài lòng không?”
“Nếu phải nói…” Tiêu Kỳ Nhiên lau khóe mắt, nghiêm túc nói: “Có quá nhiều cảnh em hôn nam chính, anh không thích.”
Với bản tính chiếm hữu của đàn ông, anh không muốn người phụ nữ của mình tiếp xúc quá nhiều với những người đàn ông khác, thậm chí tốt hơn hết là không nên nắm tay hoặc ôm ấp.
Nhưng người anh yêu là Giang Nguyệt, một diễn viên phải tiếp xúc với người khác giới vì cốt truyện và niềm yêu thích diễn xuất; một nữ hoàng điện ảnh sẽ được ca ngợi trong tương lai; một ngôi sao sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Anh không thể chịu đựng được khi để sự chiếm hữu của mình buộc cô phải đưa ra lựa chọn từ bỏ tình yêu của mình.
Anh tôn trọng cô, bao dung cô, ủng hộ cô và nâng đỡ cô.
Phân tích vừa rồi khách quan như vậy, nhưng đột nhiên nghe thấy đánh giá chủ quan với cảm xúc cá nhân của anh, Giang Nguyệt bật khóc, cố ý mở miệng chọc tức anh:
“Xem ra anh chưa nghiêm túc xem những bộ phim em quay trước đây, em đã hôn rất nhiều diễn viên nam đó.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, người này, người kia, còn có...” Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, giả vờ khoanh tay nghiêm túc đếm: “... Em quay rất nhiều cảnh, không kể hết được.”
Thực ra, cô muốn nói rằng cô đã hôn quá nhiều người để có thể nhớ được.
Tuy nhiên, ánh mắt của người đàn ông lại lạnh lùng đến mức cô không dám tiếp tục gây sự, sợ cuối cùng người phải chịu thiệt là mình.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, anh mím môi, một lúc lâu mới thở dài, giọng điệu đặc biệt cứng nhắc: “Quên đi.”
“Hả?”
“Quên tất cả những ký ức khi hôn họ, chỉ nhớ nụ hôn với anh thôi.” Anh nói với giọng điệu rất lạnh lùng, thậm chí còn đe dọa:
“Nếu em không quên được, chúng ta có thể hôn nhau vài lần trong ngày.”
…
Hai người trò chuyện một lúc thì bộ phim cũng sắp bắt đầu.
Bên cạnh có một quầy bán đồ ăn nhẹ và đồ uống, Tiêu Kỳ Nhiên để ý thấy một cặp đôi mua bỏng ngô và Coca, vì trách nhiệm của bạn trai, anh nghiêng đầu hỏi Giang Nguyệt có muốn ăn không.
Giang Nguyệt lắc đầu, chú ý đến nhãn dán tiếng Anh trên đó: “Bỏng ngô vị sữa, trong đó chắc chắn có sữa phải không? Hàm lượng đường trong Coca cũng quá cao.”
Tiêu Kỳ Nhiên bật cười trước suy nghĩ đáng yêu của cô: “Nguyệt Nguyệt, bỏng ngô rất rẻ, sẽ không có ai chịu bỏ sữa vào cho em đâu.”
“Cũng đúng.” Giang Nguyệt nghiêng đầu cười: “Chỉ vài đồng thì sao có thể bỏ sữa vào được.”
Dù nói như vậy nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không muốn Giang Nguyệt mạo hiểm, vì vậy không mua bắp rang cho cô. Anh còn lo rạp chiếu phim bật máy sưởi quá cao sẽ khiến cô bị khô miệng nên mua cho cô một tách trà chanh nóng.
Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ thận trọng của anh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhanh nhẹn nói: “Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng Giang Dự sẽ mua cho em đồ uống để xem em có bị dị ứng hay không, để xem trong đó có sữa thật hay là phụ gia với bột mỡ thực vật.”
Khi Tiêu Kỳ Nhiên nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên thắt lại, cơ thể cứng đờ, thậm chí không thể nhìn thẳng vào cô:
“Sau đó thì sao?”
“Nếu cửa hàng có dấu hiệu sử dụng sữa không nguyên chất thì nó sẽ đến cửa hàng đòi bồi thường và lấy tiền tiêu vặt. Chẳng phải nó khá có đầu óc kinh doanh sao?”
Khi nói, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười, trong đôi mắt cô không hề có sự buồn bã hay đau lòng.
Nhưng chỉ cần nói như vậy, không thể tưởng tượng được một đứa trẻ hung ác đến mức nào lại đưa Giang Nguyệt đi thử đồ uống có thể có sữa bên trong dù biết rằng cô bị dị ứng với sữa.
Giang Nguyệt cảm nhận được sự lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh, cô thấp giọng nói:
“Thật ra thì không có gì, sữa rất đắt, không có nhiều cửa hàng sử dụng nguyên liệu thật, em cũng không bị dị ứng nhiều… “
Cô vừa nói vừa bắt đầu cảm thấy không biết nói như thế nào nên vỗ nhẹ vào vai anh: “Được rồi, anh đừng thương hại em quá.”
Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua vai cô, sức lực trên tay rõ ràng đã siết chặt, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng:
“Nếu có thể, anh muốn tự tay băm nát thứ rác rưởi đó.”
Chương 415 Cô cũng vậy
“Nếu có thể, anh muốn tự tay băm nát thứ rác rưởi đó.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, khuôn mặt dường như bị bao phủ bởi một lớp sương giá, nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Giang Nguyệt, anh kiềm chế lại:
“Xin lỗi, có làm em sợ không?”
Giang Nguyệt lắc đầu.
Cô đã nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh tự chủ của anh rất nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ thấy anh mất khả năng kiềm chế cảm xúc, sự tàn nhẫn trong mắt anh lúc này như muốn nhấn chìm người khác.
Giang Nguyệt chậm rãi thở ra, cười nói: “Thật ra em cũng không còn nhớ rõ, dù sao cũng đã lâu lắm rồi. Hãy để quá khứ trôi qua, chưa kể, em không liên quan gì đến họ cả.”
Không liên quan gì đến Chu Ninh Vân, người cha cờ bạc đã chết và Giang Nghị.
Sẽ không bao giờ có bất kỳ liên quan nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, nói từ tốn: “Em bình tĩnh hơn anh nghĩ, anh còn tưởng rằng ít nhất em sẽ oán hận họ.”
“Chắc chắn có oán hận, nhưng không thể nói là thù hận.”
Khi nói đến chuyện này, tâm trạng của cô vô cùng bình tĩnh: “Khi em không biết sự thật, em nghiêm túc đối xử với họ như người thân của mình, có được lương tâm trong sáng và thế là đủ.”
“Hận thù tột độ không thể trở thành trụ cột cho cuộc sống của một người, ngược lại sẽ dẫn đến nội tâm xích mích cùng trầm cảm vô tận, sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Bây giờ em đã là con gái của Thịnh Sóc Thành, em có thể lấy đi vài thứ của nhà họ Giang.”
“Không cần.” Giang Nguyệt bình tĩnh lên tiếng: “Kể từ khi biết mình không phải là con gái của nhà họ Giang, em cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.”
“Bởi vì em không phải con gái ruột của họ nên em không cần phải thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng họ, cũng không cần phải cảm thấy áy náy và hối hận về những gì mình đã làm.”
“Trong lòng em sẽ không còn cảm thấy bản thân mình máu lạnh vì không ủng hộ Chu Ninh Vân hay đích thân tống Giang Dự vào tù, bởi vì họ vốn là những người không liên quan gì đến em.”
Tiêu Kỳ Nhiên đã hiểu.
Đối với Giang Nguyệt, điều quan trọng nhất không phải là cô có người thân giàu có hay quyền lực mà cô cần có lý do chính đáng để đối mặt với nội tâm của mình nữa.
Cô không còn bị giam cầm bởi tình cảm gia đình không chính đáng hay lúc nào cũng bị trầm cảm, bởi đó không phải là cuộc sống và trách nhiệm mà cô nên có.
“Nhưng em vẫn cảm thấy rất may mắn khi có một người cha yêu thương, một người anh tốt bụng và một người bà yêu thương em...”
“Đáng tiếc, em chưa được gặp mẹ mình.” Giang Nguyệt dừng lại, “Thật ra em rất muốn biết tại sao mẹ lại quyết định như vậy, em cũng muốn biết năm em sinh ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong cuộc sống luôn có những hối tiếc.”
Con người không thể sống lại và một số câu hỏi không có lời giải đáp.
Tiêu Kỳ Nhiên suy tư trong lòng.
Trên mặt Giang Nguyệt hiện lên nụ cười chân thành: “Cảm ơn anh đã làm chuyện này cho em, cảm ơn anh đã cho em tìm được cuộc sống của mình, hóa ra nó không tệ như em nghĩ.”
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày: “Ai nói cho em biết?”
Giang Nguyệt lại nhìn anh, ánh mắt sáng ngời hơn trước: “Nếu anh muốn làm việc tốt mà không muốn ai biết, em sẽ không phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày.
“Đã hiểu, tháng này trừ tiền lương của cậu ta.”
Giang Nguyệt không vui: “Sao anh cứ bắt nạt Tiết An thế? Rõ ràng cậu ấy là người tốt.”
Nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức nhạt đi: “Cậu ta đối với em tốt như vậy sao? Còn anh?”
Để không mang thêm tai họa không đáng có cho Tiết An, Giang Nguyệt không dám nói nữa.
Hai người bước vào phòng chiếu, bởi vì đã là nửa đêm nên không có nhiều người xem phim, hơn nữa bản thân bộ phim đã là một bộ phim cũ nên khán giả lại càng ít.
Ngoài hai người họ thì còn có một cặp vợ chồng khác, nhưng họ đã vội vã ra ngoài khi bắt đầu buổi chiếu.
Cho nên chỉ còn lại Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt đã xem bộ phim trước đây để tìm hiểu những cách biểu đạt cảm xúc trong đó, vì vậy cô biết rõ cốt truyện, còn người đàn ông bên cạnh hiển nhiên không có hứng thú lắm với bộ phim.
Trong bóng tối, anh không khỏi muốn hôn cô.
Giang Nguyệt có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Đang trong rạp chiếu phim...”
Người đàn ông dùng một tay nắm chặt cổ tay cô, hơi thở càng ngày càng nóng bỏng hơn: “Anh không hôn em một chút được sao?”
Anh ngậm dái tai cô trong miệng, cắn nhẹ tai cô: “Vừa rồi em đã hứa với anh rằng sau này sẽ hôn vài lần trong ngày.”
“Em hứa khi nào...”
Tiêu Kỳ Nhiên đã quen với việc vô lý, sao phải chờ cô mở miệng biện hộ?
Anh véo cằm cô, dùng lưỡi mình tìm kiếm lưỡi cô, mút cho đến khi nó gần như mất kiểm soát, tiếng nước dần dần phát ra từ môi và răng họ.
Nụ hôn của anh khiến Giang Nguyệt bất giác ngã xuống, lòng bàn tay áp vào ngực anh, vốn dĩ cô muốn nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhưng sau đó lại trở thành lực mượn.
Dù trong phòng chiếu không có ai nhưng cô vẫn xấu hổ đến mức không hề quan tâm đến cốt truyện của bộ phim trên màn ảnh.
Môi và răng đan vào nhau, cho đến khi bất đắc dĩ tách ra, hai người thở dốc.
“Vẫn xem tiếp?” Anh áp sát vào tai cô, hơi thở nóng rực, “Bây giờ em có muốn về với anh không?”
Giang Nguyệt lắc đầu rồi gật đầu, hai mắt nhắm nghiền: “Đã bỏ tiền mua vé rồi...”
Tiêu Kỳ Nhiên nắm chặt tay cô, cười nhẹ nói: “Nếu chỉ là chuyện này thì chúng ta đi thôi.”
Giọng anh khàn khàn, anh âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô, nói đầy ẩn ý:
“Khoảnh khắc tiếp theo của hai chúng ta sẽ có giá trị hơn hai tấm vé xem phim này.”
Khi họ rời khỏi rạp chiếu phim đã là mười một giờ, trên đường không có nhiều người đi bộ.
Tấm bảng đầy màu sắc ở lối vào rạp chiếu phim vẫn sáng, Giang Nguyệt đang loạng choạng bước đi dưới sự giúp đỡ của Tiêu Kỳ Nhiên, chân cô thật sự rất yếu.
Anh hôn cô nhiều đến nỗi cô mơ màng.
Cô không thể đi vững nên trực tiếp vồ lấy anh, người đàn ông cũng vững vàng bắt được cô, sau đó ôm công chúa rồi bước nhanh về phía chiếc taxi bên đường.
Giang Nguyệt cứng đờ trong vòng tay anh: “Thả em xuống, em tự mình đi được.”
“Anh đã nói rồi, thời gian rất quý giá.”
Giang Nguyệt cảm thấy có chút tiếc nuối khi hai người không thể đàng hoàng xem hết một bộ phim.
Nhưng sự tiếc nuối này không kéo dài lâu.
Tiêu Kỳ Nhiên không cho cô bất kỳ thời gian nào để suy nghĩ chuyện gì khác.
…
Không chỉ lên xe, ngay cả khi vào khách sạn Giang Nguyệt cũng bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm trong lòng.
Người đàn ông lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn hiếm có, cánh cửa bị gạt mấy lần mới được mở ra, cửa vừa mở ra thì đã bị đóng sầm lại.
Những nụ hôn của anh lại rơi xuống, đầu tiên là trên trán, sau đó là mắt, mũi, má và môi.
Quần áo lần lượt bị ném xuống đất, anh hôn cô một cách không kiềm chế như vừa rồi trong phòng chiếu, gần như nuốt chửng môi và lưỡi của cô, trở thành một phần cơ thể của anh.
Giang Nguyệt phối hợp với anh, nâng cằm để anh nắm lấy, đôi tay thon dài cũng không nhàn rỗi.
Cơ thể cô bắt đầu run rẩy.
Cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt, Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ: “Không phải có hơi nhanh sao?”
Cô đỏ mặt nhưng không dám nói ra, một phần nguyên nhân là do cô đã xúc động trong rạp.
Cũng như anh khao khát cô.
Cô cũng vậy!