Vương chưởng môn nhận lấy lá thư, vội vàng mở ra.
Advertisement
Trong thư Minh chủ ghĩ rõ, Vương chưởng môn phải bán Tử Huyền Thieets cho Lâm Mộc, nếu cố ý làm khó dễ thì tự gánh hậu quả.
Giọng Lâm Mộc sắc bén: “Vương chưởng môn, nếu hôm nay ông không bán Tử Huyền Thiết thì ông cứ chờ xem tôi có dám đại náo Thương Khung Phái của các người hay không, có dám làm ông rớt đài hay không, xem Minh chủ có quản chuyện này hay không!”
Advertisement
Vương chưởng môn chỉ có thể vô lực nhắm hai mắt lại: “Thôi…tôi bán…tôi bán.”
Kế hoạch bán Tử Huyền Thiết với giá cao cho Lâm Mộc của ông ta cũng chỉ có thể khép lại tại đây.
Nếu trong thư Minh chủ đã nói rõ tự gánh hậu quả, vậy thì đã đủ để ông ta hiểu, nếu Lâm Mộc có đại náo Thiên Khung Phái thì Liên minh cũng sẽ không xen vào.
Dưới tình huống như vậy, hơn nữa ông ta còn không đánh lại Lâm Mộc.
Đến cuối cùng thì nắm đấm của Lâm Mộc vẫn giành chiến thắng.
“Nhị trưởng lão, lấy Tử Huyền Thiết tới đây. Lần này phải thực sự mang tới.” Vương chưởng môn nói.
“Vâng.” Nhị trưởng lão đáp lời, sau đó lại lần nữa rời đi.
Cũng không qua bao lâu, Nhị trưởng lã đã mang Tử Huyền Thiết tới.
“Chưởng môn, đã mang tới.”
Nhị trưởng lão giao một cái rương gỗ không lớn không nhỏ cho Vương chưởng môn.
Vương chưởng môn thoáng nhìn rương gỗ.
Trong lòng ông tâ thầm nghĩ, tuy rằng không bán được giá cao, nhưng dù sao thì bán với giá năm trăm ngàn Liên minh tệ ít nhất cũng không lỗ.
Suy cho cùng, một thanh vũ khí Thiên Giai cũng mới một triệu Liên minh tệ.
Tử Huyền Thiết tuy rằng là một tài liệu quan trọng để chế tạo vũ khí Thiên Giai, thế nhưng giá cả thông thường bên ngoài cũng chỉ có mấy trăm nghìn Liên minh tệ.
Chẳng qua thứ đồ này quá hiếm có, Vương chưởng môn mới có thể dựa vào việc là người duy nhất có nó cò kè mặc cả hy vọng bán được giá cao.
“Lâm nghị trưởng, Tử Huyền Thiết đây.” Dứt lời, Vương chưởng môn liền giao rương gỗ cho Lâm Mộc.
Lâm Mộc nhận lấy rương gỗ, mở ra xem, bên trong có một khối kim loại màu tím vô cùng đẹp mắt.
Chắc chắn chính là nó!