Ngoài ra còn có một người cấp 21, những người còn lại đều từ cấp mười mấy trở xuống.
Advertisement
“Tổng cộng mới hơn ba mươi người? Trong đó cũng chỉ có hai người trên cấp 20?” Lâm Mộc nghi hoặc.
“Thành viên Quang Minh Hội trong nước đều ẩn núp trong bóng tối, thân phận của bọn họ được bảo vệ rất kỹ, đây là đạo sư cấp 21, là cấp trên trực tiếp của tôi, mà La Thành là tổng phụ trách của khu vực Thân Giang, cho nên tôi chỉ biết những người này.” Khâu Anh giải thích.
Advertisement
Bà ta tiếp tục nói: “Những thành viên khác trong danh sách cũng đều từng là thành viên của Quang Minh Hội khu vực Thân Giang, về phần những thành viên trong Hội ở những khu vực khác thì tôi cũng không biết, Lâm Mộc, nếu cậu cảm thấy tôi đang lừa cậu thì tôi cũng không thể nói gì thêm.”
“Tôi tin bà.” Lâm Mộc nhìn danh sách, nói.
Nếu bà ta đã quyết định khai ra danh sách, đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm thêm nữa, nếu không bà ta có thể lựa chọn không viết ra danh sách này.
Tuy rằng số người trong danh sách không nhiều lắm, nhưng đây cũng coi như là một phần tình báo cực lớn rồi.
“Dì Khâu, dì đã đưa ra một quyết định đúng đắn.” Lâm Mộc vừa nói vừa cẩn thận cất danh sách đi.
“Lâm Mộc, dì đã mấy lần đưa cháu vào chỗ chết, cháu có thể tha thứ cho dì không?” Khâu Anh nhìn Lâm Mộc.
“Kể từ khi dì viết ra danh sách này thì cháu đã tha thứ cho dì, chỉ là dì phải đi cùng cháu một chuyến, nhưng dì yên tâm, cháu có thể cam đoan đảm bảo an toàn cho dì.” Lâm Mộc nhìn Khâu Anh, nói.
Tình báo quan trọng như vậy, Lâm Mộc định lập tức quay về Liên minh, báo cáo cho Phó minh chủ.
Lâm Mộc nhất định phải dẫn theo Khâu Anh.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu anh để bà ta lại chỗ này, ngộ nhỡ bà ta đổi ý, báo chuyện này cho những người trong danh sách, khiến cho những người này chạy trốn, vậy thì vô cùng phiền toái.
Chuyện này quá trọng đại, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.
“Được.” Khâu Anh chỉ có thể gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc làm ra động tác mời.
Khâu Anh đứng dậy, đi ra ngoài vói Lâm Mộc.
Sau khi rời khỏi tòa nhà.
“Giám đốc Lưu, tôi ra ngoài làm chút chuyện, cậu tiếp tục làm việc đi.” Khâu Anh dặn dò người đàn ông trung niên mặc âu phục.
“Vâng thưa Khâu tổng.” Người đàn ông cung kính trả lời.
“Khâu tổng! Khâu tổng!”
Những người đến xin trợ giúp ngoài cửa nhìn thấy Khâu Anh thì lập tức hò hét hoan hộ.
Khâu Anh mỉm cười với mọi người, sau đó rời đi cùng Lâm Mộc, hai người đi đến trước chiếc xe ô tô mà Phàm Thiệu lái tới.
“Dì Khâu, lên xe đi.” Lâm Mộc mở cửa xe.
Khâu Anh ngồi vào hàng ghế sau, Lâm Mộc cũng nhanh chóng lên xe.
Bên trong xe.