Huống chi trong trận đấu này còn có một bên là người mới.
Thanh tra Lỗ khinh thường, nhếch mép nói: “Năm chục ngàn tiền đặt cược? Hừ, không phải tôi xem thường cậu, nhưng cậu có năm chục ngàn tiền đặt cược sao?”
Advertisement
“Trận khiêu chiến với Cao Thạch, cậu đã nói bản thân không còn Liên minh tệ, cho nên tôi đoán trong tài khoản của cậu, hiện nay nhiều lắm là bảy ngàn năm trăm Liên minh tệ vừa lấy từ Cao Thạch, đúng chứ?”
Lâm Mộc cười: “Tôi quả thật không có nhiều Liên minh tệ nhưng tôi có một vật mà giá trị của nó tương xứng với số tiền đó để cược.”
Sau đó, Lâm Mộc vung tay lên, từ bên trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra Kim Vũ Chi, dù sao thứ này Lâm Mộc cũng không cần đến nữa nên anh định lấy nó ra đặt cược.
“Đây là Kim Vũ Chi, một loại dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm mua tại trung tâm mua sắm của Liên minh, giá trị của nó tương xứng với năm chục ngàn Liên minh tệ, tôi lấy nó ra cược, không vấn đề gì chứ?” – Lâm Mộc nói.
“Tất nhiên không thành vấn đề!”
Thanh tra Lỗ sau khi thấy Kim Vũ Chi thì hai mắt sáng lên, tựa như vật này đã thuộc về anh ta rồi vậy.
“Nếu tiền đặt cược đã định xong, vậy thanh tra Lỗ nhanh chóng chọn vũ khí đi, chúng ta bắt đầu sớm rồi kết thúc sớm một chút, tôi còn việc bận phải làm.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc không đổi vũ khí, anh vẫn lựa chọn đao như cũ.
Thanh tra Lỗ lựa chọn vũ khí trên giá, cầm lên một cây đao rồi trở lại chính giữa võ đài.
“Lâm Mộc, cho cậu cơ hội ra chiêu trước đó.” – Thanh tra Lỗ cầm đao trong tay, tràn đầy tự tin nói.
“Tôi nhường anh trước.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc tự biết kinh nghiệm chiến đấu của mình còn nhiều thiếu sót, đặc biệt là kỹ thuật sử dụng vũ khí chắc chắn anh không so được với thanh tra Lỗ, cho nên Lâm Mộc không dám ra chiêu trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như anh ra chiêu trước, cho dù đã sử dụng Chí Tôn Tích ngay từ đầu nhưng nếu có bất kỳ sai sót gì trong chiêu thức chắc chắn sẽ bị thanh tra Lỗ tóm lấy, phản công đánh vào nhược điểm của anh.
Lâm Mộc đã phân tích rõ ràng ưu khuyết điểm của ta và địch.
Trong tình huống cả hai bên đều áp chế cho cùng cảnh giới, hơn nữa điều kiện tiên quyết là không được sử dụng, phát động các kỹ năng thì ưu thế của anh là trong thân thể có Chí Tôn Tích, còn ưu thế của đối thủ là có nhiều kinh nghiệm và sự thông thạo các loại vũ khí.
Anh sẽ không để đối thủ bắt được sơ hở của mình bằng cách hạn chế ra chiêu, lùi một bước sau đó đánh trả đối phương.
Cho dù Lâm Mộc có Chí Tôn Tích nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, nhất định phải có một chiến thuật hợp lý!
“Hừ, cậu cho rằng chỉ cần không ra chiêu trước thì có thể hạn chế được sự thiếu kinh nghiệm chiến đấu của mình sao? Ngây thơ!”
“Xem đây!”
Thanh tra Lỗ đã áp chế cảnh giới của mình xuống Linh Phách Cảnh sơ kỳ, nội lực chuyển động mạnh mẽ, từng bước di chuyển quỷ dị, nhanh chóng cầm lấy đao tấn công Lâm Mộc.
Vừa rồi thanh tra Lỗ muốn để Lâm Mộc ra chiêu trước, đúng là anh ta muốn thông qua đó tìm thấy sơ hở trong đòn tấn công của Lâm Mộc, từ đó chỉ cần tập trung đánh vào những nhược điểm, sơ hở đó.