Năng lượng của Chí Tôn Tích sau lưng lại bung ra.
Thân xác Nhập Huyền Cao Giai có thể cho anh điều động Chí Tôn Tích tầng thứ tư mà không có tác dụng phụ.
Lâm Mộc quyết định, thôi động Chí Tôn Tích lên tầng thứ năm!
Advertisement
“Hủy Diệt Thủ! Đi nào!” Lâm Mộc lưu chuyển toàn bộ nội lực còn sót lại trong nội đan cùng Chí Tôn Tích.
Chí Tôn Tích vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể khiến kinh mạch của anh trướng đau, cả người khổ sở vô cùng.
Nhưng anh không màng đến!
Advertisement
ầm ầm!
Hủy Diệt Thủ ngưng kết trong không gian, chói sáng hơn trước rất nhiều.
“Đi nào!” Lâm Mộc hét lên một tiếng.
Hủy Diệt Thủ điên cuồng nhắm thẳng vào quyền đấm của đối thủ.
Ầm!
m thanh đinh tai nhức óc lại vang lên.
Hai đòn công kích có uy lực cường đại ầm ầm va chạm!
Ánh sáng từ hai đòn công kích trong chớp mắt đã trở nên ảm đạm.
Nhưng Hủy Diệt Thủ vẫn bị tan vỡ trước, uy năng còn sót lại của quyền đấm kia tiếp tục rót về phía Lâm Mộc.
Đương nhiên uy lực còn sót lại lần này yếu hơn hai lần trước đó rất nhiều.
Trần Uyển Nhi và Thẩm Trạch Thiên nhìn đau đáu lên đài.
Ánh sáng chói mắt trên đài khiến hai người họ nhìn không rõ tình huống giao đấu.
Sau khi ánh sáng trở nên ảm đạm, họ mới nhìn được đôi chút.
Không còn bóng dáng Lâm Mộc trên đài.
“Tiểu sư đệ đâu? Rớt đài rồi ư? Đáng tiếc cậu ấy không thể đỡ được chiêu cuối!” Thẩm Trạch Thiên lắc đầu than thở.
Thật đáng tiếc, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thôi!
“Ồ, kia là sao?” Trần Uyển Nhi nhìn lên rìa võ đài.
Hai bàn tay đang bám lấy mép võ đài.
Một giây sau, Lâm Mộc chật vật bò lên võ đài.
“Mình.... mình chưa rớt đài, tôi bám được mép võ đài rồi!” Lâm Mộc cất giọng yếu ớt, hai mắt lóe lên sự phấn khích.
Mọi người vô cùng kinh ngạc khi thấy Lâm Mộc bò lên võ đài.
Đâu ai ngờ được anh dùng cách này để quay lại!
“Phó minh chủ Hồ, như này không tính là thất bại đâu nhỉ?” Lâm Mộc nở nụ cười.
Phó Minh chủ bỗng hoàn hồn: “Thân thể chưa rời khỏi võ đài thì không tính là thất bại, Lâm Mộc, chúc mừng cậu cậu thắng rồi! Cậu thành công thông qua khảo nghiệm cấp tám!”