“Đề nghị tất cả tu sĩ có mặt ở Ninh Đô lập tức về tòa thành phía tây!”
Nhìn thấy bản tin này, Lâm Mộc đã hoàn toàn chắc chắn lời A Bính nói là sự thật.
Advertisement
Sắc mặt ba mẹ Lâm Mộc cũng cực kỳ nặng nề.
Ngay lúc này Đồng hồ Liên minh của Lâm Mộc cũng vang lên tiếng chuông nhắc nhở.
Advertisement
Là tin nhắn khẩn cấp từ liên minh, thông báo cho tất cả các thành viên liên minh rằng nhóm Thú biến dị đang tấn công Thành phố An toàn Ninh Đô, đề nghị tất cả các thành viên của liên minh ở gần Thành phố Ninh Đô lập tức chi viện!
Di động Liên minh cũng vang chuông, là điện thoại của Lưu nghị trưởng.
Khi trước anh từng liên hệ với ông cụ khi tới Ninh Đô để chấp hành nhiệm vụ kiểm kê và dọn dẹp kho lương, còn có lần giải quyết mâu thuẫn với Thanh Thương Phái.
Đương nhiên, Lưu nghị trưởng không xa lạ gì với Lâm Mộc.
“Alo, Lưu nghị trưởng!” Lâm Mộc bắt máy.
“Lâm nghị trưởng, có một đám Thú biến dị đang công kích Thành phố an toàn Ninh Đô do tôi trấn giữ, tôi nghe nói cậu đang ở gần Ninh Đô, cậu có thể nhanh chóng tới chi viện không, ba mẹ cậu cũng đang sống trong thành phố này mà!” Lưu nghị trưởng vội vàng nói.
“Lưu nghị trưởng, tôi không ở gần Ninh Đô mà đang ở trong thành phố luôn, tôi lập tức tới chi viện!” Lâm Mộc nói.
Dù ba mẹ anh không ở Ninh Đô, thân là Nghị Trưởng, một khi Thành phố an toàn bị công kích, anh đương nhiên có trách nhiệm cùng bảo vệ!
Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn!
Nghe Lâm Mộc nói vậy, Lưu nghị trưởng vui mừng khôn xiết.
“Được được được, tôi đang ở cổng thành phía Tây, chờ Lâm nghị trưởng tới rồi hai chúng ta cùng liên thủ đối phó với kẻ địch!” Lưu nghị trưởng nói.
“Mộc Nhi, con phải đi tham gia chiến đấu à?” Hồng Tuyết Lệ mau mắn đi tới hỏi.
“Dạ, ba mẹ, con không ăn bữa cơm này với mọi người được nữa rồi, con phải lập tức qua chi viện, khi về nói chuyện sau ạ!” Lâm Mộc đáp.
“Mộc Nhi, con không đi có được không? Lần trước Thành phố Lăng Dương bị tấn công đã hy sinh một Nghị Trưởng rồi!” Hồng Tuyết Lệ lo lắng không thôi.
Nghe tới đây, Lâm Mộc lại đau lòng.
Người hy sinh khi ấy là Vũ nghị trưởng!
“Mẹ, có con đi chi viện thì bi kịch của Thành phố Lăng Dương sẽ không xảy ra với Ninh Đô! Mẹ yên tâm!” Lâm Mộc kiên quyết nói.
Lâm Đại Sơn nói: “Lâm Mộc đi chiến đấu để bảo vệ thành phố này, cũng là bảo vệ đất nước này! Đây là vinh dự to lớn, ba ủng hộ con, đi đi!”
Lâm Mộc gật đầu rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Anh tự tin vào thực lực của mình nên không lo lắng gì.
Chỉ cần không xuất hiện Thú biến dị cấp S, anh chẳng e sợ điều chi!
“Anh Mộc, nhất định phải cẩn thận!” A Bính và Mai Tổng cuống quýt nói.