Trong lòng Lâm Mộc đã có quyết định.
“Thanh tra Lâm, cần tôi giúp gì không?” Phàm Thiệu nhìn Lâm Mộc.
Advertisement
“Ông đưa tối đến Hội từ thiện Khâu Thị đi.” Lâm Mộc nói với ông ta.
“Không thành vấn đề.” Phàm Thiệu lập tức nhận lời.
Advertisement
Sau đó hai người rời khỏi phòng bao, Phàm Thiệu lái xe tới thẳng Hội từ thiện Khâu Thị.
Dọc đường đi, Lâm Mộc luôn nhìn ra phía ngoài cửa xe, trong lòng dường như có điều suy nghĩ.
Nếu đã có thể xác định Khâu anh có quan hệ với Quang Minh Hội, lúc này Lâm Mộc tới đó định trực tiếp ngả bài với bà ta.
Nhưng điều này cũng khiến Lâm Mộc đâm ra có điều lo lắng.
Khâu Anh là mẹ của Trần Uyển Nhi, nếu Lâm Mộc trở mặt với Khâu Anh, Trần Uyển Nhi liệu có trách anh, có hận anh không?
Dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô.
Lâm Mộc không có cách nào xác định, đây cũng là điều khiến cho Lâm Mộc lo lắng.
“Thanh tra Lâm, đến rồi, phía trước chính là Hội từ thiện Khâu Thị.” Giọng nói của Phàm Thiệu kéo Lâm Mộc đang thất thần về với thực tại.
“Nhanh vậy sao?” Lâm Mộc hồi thần.
Lâm Mộc suy tư cả đoạn đường.
Nhưng nhìn thấy cảnh sắc thành phố an toàn bên ngoài cửa kính xe, nghĩ đến bão táp dư luận dạo gần đây, Lâm Mộc vẫn quyết định.
“Phàm Thiệu, hiện tại ông làm rất tốt, nếu có kết quả tôi sẽ xin Liên minh thưởng cho ông.” Lâm Mộc nói.
“Vậy xin cảm ơn Thanh tra Lâm.” Phàm Thiệu vội vàng cảm ơn Lâm Mộc.
“Ông chờ trong xe đi, để tôi đi.”
Lâm Mộc nói xong liền cầm lấy xấp tài liệu của Phàm Thiệu, mở cửa bước xuống xe.
“Trần Uyển Nhi, mong rằng cô đừng trách tôi, tôi bắt buộc phải làm như vậy, nếu vì điều này mà cô hận tôi, vậy thì cũng đành chịu.” Ánh mắt Lâm Mộc phức tạp.
Sau khi nói xong, Lâm Mộc đi thẳng tới Hội từ thiện Khâu Thị.
Trước cửa Hội từ thiện, người xe tấp nập.
Lâm Mộc không thể không thừa nhận, Khâu Anh dùng Hội từ thiện làm bình phong đúng là một nước cờ hay, điều này có thể giúp bà ta che đậy những việc xấu xa bà ta đang làm.
Bởi vì trước đây Lâm Mộc đã từng tới nơi này, người đàn ông trung niên phụ trách đăng ký nhận ra anh.
“Xin chào ngài Thanh tra.” Người đàn ông vội vàng chào hỏi Lâm Mộc, thái độ vô cùng cung kính.
“Khâu tổng của các anh có ở