“Ba mẹ ơi, mau xem này, anh con trở thành anh hùng lớn rồi!” Lâm Lê kích động chạy ra sân, đưa điện thoại cho ba mẹ cô ấy xem.
“Anh hùng lớn gì cơ?” Lâm Đại Sơn hồ nghi nhận điện thoại, Hồng Tuyết Lệ cũng sáp tới gần ngó xem.
Advertisement
Trên màn hình di động là hình ảnh phỏng vấn Lâm Mộc và tin tức liên quan.
“Thật không ngờ nha, Mộc Nhi mới ra ngoài vài tháng mà đã trở thành anh hùng lớn rồi, còn được phỏng vấn nữa.” Lâm Đại Sơn nở nụ cười yên lòng.
“Đại Sơn, ông đừng chỉ biết vui mừng, bản tin đã nói rõ rồi, lần ra quân này hi sinh hơn bảy trăm Tu hành Giả, hơn nữa về sau còn tiếp tục cuộc chiến kiểm kê và dọn dẹp ở vài thành phố khác, tôi lo cho Mộc Nhi quá!” Hồng Tuyết Lệ nói.
Bà ngẩng đầu nói tiếp: “Hay là... chúng ta gọi điện kêu Mộc Nhi đừng tham gia cuộc chiến sau này nữa, tôi thực sự rất lo.”
Lâm Đại Sơn nghiêm túc nói: “Mộc Nhi đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, chúng ta nên ủng hộ thằng bé.”
“Ông không sợ Mộc Nhi xảy ra chuyện sao?” Hồng Tuyết Lệ không vui hỏi.
Lâm Đại Sơn đáp: “Ai chẳng có người thân, nếu nhà nhà đều lo sợ hiểm nguy mà ngăn cản Tu hành Giả tham gia cuộc chiến này thì đại nạn sao có thể dẹp yên? Đương nhiên tôi lo lắng cho Mộc Nhi, nhưng con trai đã trưởng thành, có quyền được đưa ra sự lựa chọn của bản thân.”
“Nếu bà quá lo lắng thì cứ gọi điện dặn dò Mộc Nhi chú ý an toàn, nhưng đừng có làm ảnh hưởng tới lựa chọn của thằng bé....”
....
Ba người Lâm Mộc ở lại Thành phố Bình Phụng thêm một ngày, nhóm người dân đầu tiên được chuyển tới nơi này đã được sắp xếp nơi ăn ở.
Nghị Trưởng mà liên minh phái tới cũng đã có mặt để thực hiện nhiệm vụ trấn giữ thành phố.
Chắc chắn không lâu nữa Thành phố Bình Phụng sẽ khôi phục lại trật tự bình thường, và cuộc sống của mọi người sẽ đi vào quỹ đạo.
Tại sân bay, Mục nghị trưởng dẫn mọi người lên chuyến bay tới chiến trường khác, Ninh Đô!
Do lần trước bị loài chim biến dị tấn công trên đường, nên lần này bay về Ninh Đô, rất nhiều máy bay chiến đấu đi trước mở đường và bảo vệ đoàn người.
Đối với Lâm Mộc, Ninh Đô là thành phố thân thuộc hơn Bình Phụng.
Đợi cuộc chiến kết thúc, chỉ cần còn sống sót, anh có thể về thăm ba mẹ, em gái, Sư phụ và Uyển Nhi rồi.
Trên máy bay.
“Sư huynh, Thành phố Bình Phụng sắp trở về quỹ đạo cuộc sống bình yên rồi, ước tính thành phố ấy sẽ tiếp nhận hơn tám ngàn vạn người, vấn đề lương thực của họ sẽ giải quyết như thế nào?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
Đây là vấn đề mà Lâm Mộc băn khoăn từ lâu rồi.
Tuy diện tích ở Thành phố Bình Phụng chỉ thích hợp với con số hai ngàn vạn người, nhưng dù sao bây giờ cũng là thời kỳ đặc biệt, những nơi an toàn lại hiếm hoi, nếu có thể nhét được người, đương nhiên cố gắng sắp xếp thêm người, hơn nữa còn có thể dựng nên vài căn Nhà tạm dựng bằng ván gỗ để cung cấp nơi ở cho mọi người.
Chỗ ở thì tạm giải quyết như vậy, nhưng lương thực phải làm thế nào?
Đại nạn bạo phát dẫn đến nhiều khó khăn trong việc trồng trọt.