Ngày Chu Phù Sinh được người ta vớt lên, Chu Tiểu Lôi còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cơn sốc mất người thân thì đã bị Tống Phương lừa lên một chiếc xe, sau đó bị tống đến hộp đêm trên huyện để đi khách.
Nghe đến đây, Ngô Bình bừng lửa giận, người anh run lên vì thấy Chu Phù Sinh chết quá thảm và oan ức.
Chu Tiểu Lôi lau nước mắt nói: “Bây giờ, Tống Phương là người điều hành công ty của anh em, nhưng người giật dây phía sau là Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường”.
Sau đó, cô ấy chỉ vào người đàn ông ngồi sau bàn: “Ông ta là Bành Tiểu Quả, là em vợ của Chu Kiến Hùng, ông ta là người xấu!”
Bành Tiểu Quả run lên nói: “Chu Tiểu Lôi, cô đừng ăn nói hàm hồ, chúng tôi không liên quan gì đến cái chết của anh cô cả.
Mà anh cô còn nợ tiền chúng tôi đấy, tôi bắt cô cũng để gán nợ thôi”.
Advertisement
“Ông im đi!”, Chu Tiểu Lôi lườm ông ta: “Lúc anh tôi ra tù, trong tài khoản còn cả trăm triệu, anh ấy cần gì vay tiền các người chứ?”
Bành Tiểu Quả còn định nói tiếp, nhưng Ngô Bình đã đi tới rồi tát cho ông ta một cái.
Ngay sau đó, Bành Tiểu Quả đã bị đánh bay, mặt méo, răng rụng, máu tươi ứa ra.
“A!”
Ông ta kêu lên rồi cầu xin, nhưng Ngô Bình chỉ lạnh lùng nói: “Tôi bảo ông gọi điện, ông đã gọi chưa?”
Bành Tiểu Quả nhìn anh như thấy ma quỷ: “Đừng đánh tôi, không liên quan gì đến tôi cả, tất cả là tại Chu Kiến Hùng, tôi không tham gia, tôi xin thề…”
Mặt ông ta đã biến dạng nên không còn nói rõ từng chữ nữa.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông bắt Chu Tiểu Lôi tiếp khách à?”
Bành Tiểu Quả vội vàng xua tay: “Không…”
Rắc!
Ngô Bình đạp vào gối trái của Bành Tiểu Quả, ông ta lại kêu gào thảm thiết.
Ba người bên cạnh không dám cử động, chỉ cúi đầu xuống rồi run rẩy.
Như thể Bành Tiểu Quả không phải chủ của họ, không ai quen biết gì nhau cả.
Ngô Bình hỏi: “Có hay không?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”, Bành Tiểu Quả gào khóc.
Ngô Bình gật đầu: “Biết nhận sai thì tốt!”
Rắc!
Anh lại đạp thêm mấy phát nữa, các khớp xương trên người Bành Tiểu Quả gần như gãy hết.
Hơn nữa, Ngô Bình còn hạ ám thủ, để sau này ông ta sống không bằng chết.
Bành Tiểu Quả ngất xỉu, Ngô Bình mặc kệ ông ta.
Anh nhìn sang ba tên vẫn đang đứng kia.
Ba tên đó run rẩy, một người trong số đó quỳ xuống nói: “Không liên quan đến tôi, tôi mới đến, tôi chưa làm chuyện gì xấu cả”.
Ngô Bình cau mày: “Tao không hỏi mày”.
Người đó lập tức im miệng, người vẫn run như cầy sấy vì quá sợ hãi.
Ngô Bình chỉ vào một tên khác rồi hỏi: “Mày theo Bành Tiểu Quả lâu chưa?”
Tên đó run giọng đáp: “Ba năm ạ”.
“Mày có biết những chuyện ông ta làm không?”
“Có… ạ!”
“Tốt, thế mày sẽ nói cho tao biết chỗ của Chu Kiến Hùng chứ!”
Người đó vội đáp: “Vâng vâng, ông ta ở huyện.
Ba tháng trước, ông ta mới ly hôn với vợ, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ với Tống Phương”.
Cử hành hôn lễ với Tống Phương?
Ngô Bình cười lạnh: “Ra là vậy!”
Ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Mày bảo Chu Kiến Hùng là ngày cưới của ông ta, tao sẽ đến chúc mừng”.
Dứt lời, anh đỡ Chu Tiểu Lôi dậy rồi rời khỏi hộp đêm.
Chu Tiểu Lôi ngồi lên xe rồi chợt ôm đầu khóc, nửa năm qua, cô ấy hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi chua xót trong lòng.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Em cứ khóc đi!”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh tới một khách sạn, Ngô Bình thuê một phòng rồi bảo Chu Tiểu Lôi ngồi xuống, sau đó đưa tay ấn khẽ lên mặt cô ấy, chân khí màu vàng rất thần kỳ, không lâu sau, các vết bầm trên mặt Chu Tiểu Lôi đã biến mất.
Anh kiểm tra thấy trên người Chu Tiểu Lôi còn mấy vết thương nên lại điều trị tiếp.
Chu Tiểu Lôi ngồi yên tại chỗ, cảm xúc đã bình ổn trở lại.
Danh Sách Chương: