Thành phố Bình Phụng bắt đầu chính thức tiếp nhận nạn dân tiến vào sinh sống, người dân thường trong Khu lánh nạn tạm thời lân cận cũng đều chuyển về đây.
Advertisement
Những người dân vốn định cư trong thành phố này còn sống sót nhở ẩn nấp cũng kích động tràn ra đường chúc mừng.
Thay vì ẩn nấp lo sợ, cuối cùng họ cũng có thể bắt đầu lại cuộc sống bình yên khi trước.
Mục nghị trưởng thông báo cho các thành viên nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ dẫn họ đến thành phố Ninh Đô tiến hành dọn dẹp và kiểm kê Thể biến dị.
Liên minh Tu Hành Giả còn phái một Nghị Trưởng khác tới Thành phố Bình Phụng để trấn giữ, đồng thời sắp xếp một số tu sĩ khác ở lại bảo vệ nơi này.
Sau khi xây dựng Thành phố lánh nạn lâu dài xong, đương nhiên phải bảo vệ thành phố rồi.
Ba người Lâm Mộc cũng đi ra con đường của Thành phố Bình Phụng.
Con đường hoang vắng khi trước đã có rất nhiều người dân còn sống sót trong thành phố tụ tập, họ đang hò hét chúc mừng.
“Náo nhiệt thật, kể từ khi đại nạn bạo phát, đây là lần đầu thấy lại cảnh tượng vui vẻ như này.” Lâm Mộc nhìn đám người, cảm khái.
“Cho nên việc chúng ta đang theo đuổi rất có ý nghĩa.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Ừm.” Lâm Mộc gật đầu.
“Mọi người nhìn xem, kia là ba người anh hùng vĩ đại!” Đám người phát hiện ra ba người Lâm Mộc.
“Đúng là các anh hùng ấy!”
Đám người kích động chạy tới: “Anh hùng Lâm Mộc, anh hùng Thẩm Trạch Thiên, anh hùng La Văn Thành, cảm ơn các anh! Sự hi sinh của các anh đã giúp chúng tôi có thể ra đường vui vẻ như bây giờ! Các anh đã khôi phục trật tự và cuộc sống yên bình cho Thành phố Bình Phụng!”
“Anh hùng! Anh hùng!” Đám người kích động hò reo, âm thanh vang vọng con phố.
Cảm nhận được sự kích động và ánh mắt ngưỡng mộ của đám người, nhóm Lâm Mộc vẫn thấy không thích ứng lắm.
Dù sao trước kia cũng không mấy ai biết tới Tu hành Giả, lúc này lại được hoan nghênh và ngưỡng mộ là thế.
Lâm Mộc vẫy tay với mọi người, nói: “Các vị, công lao không chỉ thuộc về chúng tôi, mà thuộc về tất cả Tu hành Giả tham gia vào trận chiến nơi này, còn những anh hùng chân chính, họ đã hi sinh trong giao chiến, đã được chôn cất nơi núi rừng Bình Phụng, mọi người có thể tới đó cúng tế họ. ”