Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâm Mộc, tôi giới thiệu chút, vị này là Chưởng môn Thanh Thương Phái, còn vị này là Đại trưởng lão Thanh Thương Phái.” Lưu nghị trưởng nói/  

“Lâm Mộc, cậu to gan lớn mật thật, dám đập nát Thanh Thương võ quán của tôi!” Chưởng môn Thanh Thương Phái đột nhiên hét lên.  

Advertisement

Ánh mắt Lâm Mộc lạnh như băng, giọng điệu cũng vô cùng sắc bén: “Chưởng môn Thanh Thương Phái, chính tôi mới là người muốn hỏi tội ông đấy! Thanh Thương võ quán của ông để mặc cho học viên cướp bóc trên đường là thế nào? Thậm chí Quán Chủ Thanh Thương võ quán còn muốn cướp luôn công xưởng của người khác, lá gan của môn phái các ông mới gọi là lớn ấy nhỉ? ”  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

“Loại Võ Quán dơ bẩn như vậy, Lâm Mộc tôi không nên đập phá sao?”   

“Những chuyện cậu nói Bổn Chưởng môn tôi không hề hay biết! Tôi chỉ biết cậu đập phá Thanh Thương võ quán của tôi, nếu hôm nay cậu không đưa ra cách giải quyết đúng lý hợp tình thì Thanh Thương Phái sẽ khai chiến với cậu! Thanh Thương Phái tuyệt không để kẻ khác xỉ nhục!”  Chưởng môn chỉ tay vào Lâm Mộc nói.  

Lưu nghị trưởng lập tức khoát tay: “Hai người nguôi giận đi, tôi gọi hai người tới là để hòa giải mâu thuẫn.”   

Sau đó Lưu nghị trưởng quay đầu nhìn Lâm Mộc, nói: “Lâm Mộc, những vấn đề sai phạm mà cậu nhắc tới vừa nãy, rõ ràng cậu có thể tìm tôi báo cáo, để tôi điều tra và giải quyết mà.”   

Lâm Mộc đáp: “Lưu nghị trưởng, tôi chỉ ở Ninh Đô một ngày đã gặp phải loại chuyện đó, người trấn giữ Ninh Đô lâu dường ấy, lẽ nào chưa từng nghe qua điều gì sao?”   

Quả thực Lâm Mộc không hài lòng với chuyện này.  

Lúc trước nghe mấy chuyện xấu xa của Võ Quán, Lâm Mộc có hỏi Mai Tổng sao không phản ánh tới Chi nhánh liên minh thành phố Ninh Đô. Mai Tổng nói ông ta có phản ánh rồi nhưng kết quả chỉ như đá chìm đáy biển.  

Lâm Mộc nào tin Chi nhánh liên minh và Lưu nghị trưởng chẳng hề hay biết chuyện  này.  

Lưu nghị trưởng cười lúng túng: “Lâm Mộc, Ninh Đô có hơn tám mươi triệu người, ngày nào chẳng phát sinh đủ chuyện, thành viên của chi nhánh liên minh thiếu hụt, đâu có tinh lực xử lý mấy chuyện vụn vặt, chi nhánh  liên minh chủ yếu dồn tinh lực vào việc đối phó với Thể biến dị ngoài thành để đảm bảo an toàn cho Ninh Đô.”   

Lâm Mộc nghiêm túc nói: “Lưu nghị trưởng, Tu hành Giả tùy ý ức hiếp dân thường đâu phải chuyện vụn vặt, nếu cứ để mặc cho loại chuyện xấu xa như vậy phát triển, thì mối đe dọa lớn nhất với người dân trong Thành phố an toàn sẽ từ Thể biến dị biến thành những phiền phức do đám Tu hành Giả gây ra.”  

“Nếu các Võ Quán này muốn mở và tuyển nhận người trong thành phố thì nên quy định những ràng buộc cụ thể.”  

Chưởng môn Thanh Thương Phái lạnh giọng nói: “Lâm Mộc, cậu chỉ là Thành viên Liên minh đặc cấp, bây giờ lại lên mặt dạy dỗ Nghị Trưởng sao? Cậu quá ngông cuồng rồi đấy! Cậu có tư cách sao?”   

Lưu nghị trưởng lập tức nói: “Lâm Mộc, những gì cậu nói không phải không có lý, về sau tôi sẽ điều chỉnh lại những vấn đề này, còn bây giờ, vẫn nên giải quyết chuyện giữa cậu và Thanh Thương Phái trước.”  

Chưởng môn Thanh Thương Phái nói: “Lâm Mộc, giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn, thứ nhất: Bồi thường mười vạn Liên minh tệ cho Thanh Thương Phái! Đồng thời công khai xin lỗi môn phái chúng tôi, nếu làm được tôi có thể dừng truy cứu chuyện cũ.”   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK