Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

385: Cứ Chờ Xem!


Cái giá một triệu tệ là điều mà Dương Kiện không bao giờ ngờ tới.

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên cũng trở nên vô cùng xấu xí, ông ta còn nghĩ mình có thể lấy được thứ này với giá cực rẻ, sau đó đem về nghiên cứu sau.

Nhưng bởi vì có Lâm Mộc đấu giá mà tình huống hoàn toàn không kiểm soát được.

Advertisement
Đối mặt với mức giá này, hiện trường cũng vô cùng kinh ngạc.

"Nó được bán với giá một triệu tệ!"
“Một chiếc nhẫn có vẻ lỗi thời như vậy nhưng lại được nâng giá lên đến một triệu tệ! Đây là mức giá cao nhất từ trước đến nay trong những lần đấu giá đồ cổ được tổ chức ở nơi này!”
“Một triệu tệ! Vị tiên sinh này ra giá một triệu tệ!!!” Người dẫn chương trình càng thêm phấn khích, giọng nói cũng trở nên kịch liệt.


“Sư thúc, sư thúc còn muốn báo giá nữa không?” Dương Kiện thấy sư thúc không nói lời nào liền lên tiếng hỏi.

Lần này, người đàn ông trung niên không yêu cầu Dương Kiện báo giá nữa mà tự mình đứng dậy.

“Cậu nhóc, nếu cậu dám tranh nữa, Tiên Hạc võ quán bọn tôi sẽ đến chào hỏi cậu đấy!”
“Một triệu một ngàn vạn tệ!”
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, ông ta tự mình báo giá.

Mọi ánh mắt đều rơi vào Lâm Mộc, tất cả mọi người đều rất tò mò, dưới tình huống như vậy, anh sẽ tiếp tục báo giá hay là không?
Tiếp tục báo giá có nghĩa là hoàn toàn đắc tội đến Tiên Hạc võ quán.

Lâm Mộc dựa lưng vào ghế, cười khinh thường: "Đấu giá đồ cổ đương nhiên là dựa vào ai có giá cao nhất thì người đó được, không đấu giá nổi nên dùng lời nói đe dọa, Tiên Hạc võ quán của ông không sợ bị mọi người người ở Thân Giang chê cười sau lưng sao?"
Sau đó, Lâm Mộc tiếp tục báo giá:" Tôi báo giá một triệu hai ngàn vạn tệ!"

"Được, xem như cậu lợi hại! Cứ chờ xem!"
Sau khi Lâm Mộc báo giá, người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu rồi nặng nề ngồi xuống ghế.

Người đàn ông trung niên mặc dù đã nhìn ra một số điều nhưng ông ta không thể chắc chắn được tác dụng của chiếc nhẫn cổ đó là gì.

Nếu giá cả thấp thì mua để nghiên cứu cũng không có vấn đề gì, nhưng giá đã cao đến mức như vậy thì rõ ràng mua thứ không chắc chắn tác dụng là một chuyện không hề có lợi.

Tất nhiên, trong lòng người đàn ông trung niên vẫn còn có suy nghĩ khác ...!
Ngay cả khi ông ta không trả giá, ông ta vẫn có đủ tự tin là chiếc nhẫn này sẽ thuộc về ông ta!
Người bán đấu giá trên sân khấu đã bắt đầu đếm ngược.

“Sư thúc, cứ tặng cho anh ta như vậy sao?” Dương Kiện không cam lòng.

“Đừng lo lắng, cho dù cậu ta có lấy được thứ đó thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay chúng ta thôi.” Người đàn ông trung niên nói một cách kiên định.

“Một triệu hai ngàn vạn tệ, lần thứ ba!”
“Thành giao!”


386: Đây Là Một Bảo Vật Dùng Để Lưu Trữ Đồ Vật.


Người bán đấu giá bỏ cây búa xuống, vật này được tuyên bố thuộc về Lâm Mộc.

Lâm Mộc nở nụ cười, hướng phía trước nói: "Dương Kiện, cảm ơn! Lần trước ở trung tâm mua sắm tôi đã nói với anh rồi, bản chất kiếm tiền của tôi khác với của anh nên không thể so sánh được."

“Anh vẫn còn cười được sao, để tôi nói cho anh biết, anh sắp gặp chuyện lớn rồi!” Đôi mắt Dương Kiên tràn đầy sự thù ghét.

Advertisement

Cuộc đấu giá đồ cổ vẫn được tiếp tục, còn chiếc nhẫn cổ kia nhanh chóng được giao đến cho Lâm Mộc.

Sau khi thanh toán một triệu hai ngàn vạn xong, chiếc nhẫn cổ được giao cho anh một cách suôn sẻ.

“Lâm Mộc, tôi nghĩ rằng anh đã đắc tội đến Tiên Hạc võ quán rồi.” Trần Uyển Nhi nhỏ giọng nói.

“Không sao, tranh giành lợi ích mà thôi, khó mà tránh khỏi những chuyện như vậy.” Lâm Mộc trên mặt mang theo ý cười.

Buổi đấu giá đồ cổ này là dành cho người nào trả giá cao nhất, nếu bên kia có thể kêu ra một cái giá mà Lâm Mộc không chịu nổi, thì anh sẽ tự nhận rằng anh không đủ thực lực, không thể lấy thêm tiền để tiếp tục đấu giá, lúc ấy anh sẽ không còn gì để nói.

Cuộc đấu giá sắp kết thúc, và món đồ cổ cuối cùng xuất hiện là một đồ vật bằng sứ tráng men màu lam mà mọi người nhắc đến nhiều nhất.

Sau một số lần đấu giá, món đồ sứ tráng men ngọc này cuối cùng cũng dễ dàng được La Thành, người giàu nhất Thân Giang giành được với mức giá một triệu một ngàn vạn.

Một món đồ sứ có thể được bán đấu giá với mức giá như vậy thật sự khiến cho mọi người rất kinh ngạc.



Điều mà làm cho mọi người không ngờ đến chính là món đồ cổ được bán với mức giá đắt nhất hôm nay không phải là món đồ sứ tráng men men ngọc mà là một chiếc nhẫn cổ không có gì nổi bật.

Sau khi sự kiện kết thúc, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi rời khỏi phòng triển lãm và ra ngoài bắt taxi để về nhà.

Trên đường đi, Lâm Mộc lấy ra chiếc nhẫn cổ và bắt đầu nghiên cứu nó.

Anh cố gắng truyền nội lực vào trong chiếc nhẫn, sau đó là cắn ngón tay và nhỏ máu lên trên chiếc nhẫn cổ.

Sau khi giọt máu rơi xuống, anh lập tức phát hiện ra mình đã thiết lập được mối liên hệ với chiếc nhẫn cổ này.

“Bên trong nó có một không gian nhỏ.” Lâm Mộc vui sướng.

Anh phát hiện ra bên trong chiếc nhẫn cổ này có một không gian nhỏ, đúng là rất kỳ diệu.

“Đây là... Đây là một bảo vật dùng để lưu trữ đồ vật.” Chu Nguyên vui mừng.

Bên trong chiếc nhẫn cổ có một khoảng không gian rộng chừng năm mét vuông.

Sau khi anh thiết lập kết nối với nó, anh có thể trực tiếp đưa vật phẩm vào không gian bên trong nhẫn trữ vật.

Như thế này, sau này Lâm Mộc mang theo bất cứ thứ gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều!

Tuy nhiên, không

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK