“Sư huynh, anh tìm người lập chung đội săn giết Thể biến dị thế nào rồi?” Lâm Mộc hỏi.
Thẩm Trạch Thiên đáp: “Trước mắt mới tìm được một Thanh tra viên làm bạn đồng hành, ngày mai trước khi xuất phát anh sẽ tìm thêm xem thế nào, anh hỏi qua Sài Thiệu và Liễu Vô Song, Sài Thiệu nói anh ta nhận được phần thưởng Bồi Nguyên Đan nên phải bế quan tu luyện.”
“Liễu Vô Song cũng từ chối, hình như anh ta không thích lập đội với anh. Có thể vì anh ta có giao tình với Thanh tra Lỗ nhiều hơn với anh.”
Advertisement
Lâm Mộc cười nói: “Sư huynh, em thấy sắp tới anh cũng không cần ra ngoài săn Thể biến dị nữa đâu.”
“Là sao cơ?” Thẩm Trạch Thiên chẳng hiểu ra sao.
“Sư huynh, em chuẩn bị cho anh một món quà.” Lâm Mộc toét miệng cười.
Sau đó anh lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
“Tặng quà cho anh sao? Là thứ gì thế?” Thẩm Trạch Thiên càng lơ mơ hơn.
“Sư huynh, anh mở ra xem là biết.” Lâm Mộc đưa hộp gỗ cho Thẩm Trạch Thiên.
“Nhóc con này còn chuẩn bị quà nữa cơ, không lẽ là đồ trang sức?” Thẩm Trạch Thiên cười nhận hộp gỗ.
“Anh Thẩm thật hạnh phúc, còn có Tiểu sư đệ tặng quà.” La Văn Thành sáp tới gần Thẩm Trạch Thiên ngó xem bên trong hộp quà có gì.
Thẩm Trạch Thiên mở hộp gỗ nhỏ.
Một viên đan dược đập vào mắt La Văn Thành và Thẩm Trạch Thiên.
Đồng thời, trong không khí thoảng một mùi thơm của đan dược.
“Đây... đây là..” Sắc mặt Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành bỗng thay đổi.
“Sư huynh, đây chính là thứ anh nằm mơ cũng muốn có – Bồi Nguyên Đan!” Lâm Mộc cười nói.
“Bồi Nguyên Đan!” Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành kinh ngạc quá đỗi.
Hay tay đang cầm hộp gỗ của Thẩm Trạch Thiên khẽ run rẩy.
Hai người họ đều hiểu rõ, Bồi Nguyên Đan trân quý biết dường nào.
“Lâm Mộc... hôm qua... hôm qua cậu mượn bốn chín vạn Liên minh tệ của anh chính vì muốn gom đủ tiền đổi Bồi Nguyên Đan cho anh sao?” Thẩm Trạch Thiên kinh hãi nhìn Lâm Mộc.
Lúc này Thẩm Trạch Thiên mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra mục đích vay tiền của Lâm Mộc là vì muốn đổi Bồi Nguyên Đan cho anh ấy.
“Đúng rồi Sư huynh, Tiểu sư đệ giúp anh hoàn thành tâm nguyện.” Lâm Mộc cười nói.