“Yên tâm, ông ta cũng là người tu hành, quy tắc trong giới tu hành so với quy tắc của người thường có chút bất đồng.” – Lâm Mộc cười nói.
Lần trước, Phàm Thiệu minh chủ đã giải thích cho Lâm Mộc về quy tắc giải quyết ân oán giữa những người tu hành, cho dù có khô máu đến xảy ra án mạng cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giới thu hành và thế giới bình thường có hai bộ quy tắc khác biệt.
Huống chi trận chiến này là do Quán chủ Tiên Hạc võ quán khơi mào, cho dù có ầm ĩ tới Liên minh tu hành giả thì bọn họ cũng sẽ không can thiệp.
"Vậy thì tốt rồi" - Trần Quyển Nhi nghe Lâm Mộc nói vậy thì mới yên lòng.
"Đúng rồi Lâm Mộc, tay anh bị thương rồi".
Trần Quyển Nhi nắm lấy cánh tay Lâm Mộc, kiểm tra vết thương trên cánh tay anh. Khi mới bắt đầu giao chiến, cánh tay Lâm Mộc đã bị thương, vết thương nhìn hết sức dữ tợn.
"Chỉ là bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng đâu" - Lâm Mộc cười nói.
Trần Quyển Nhi rất quan tâm anh.
"Đúng rồi Trần Quyển Nhi cô đi về trước đi, tôi còn có chút chuyện phải làm" - Lâm Mộc dặn dò.
Sau khi Lâm Mộc nói xong, anh liền đi ra khỏi trụ sở võ hiệp này. Tất cả mọi người ở đây đều dõi mắt nhìn Lâm Mộc rời đi.
Sau trận đấu này, danh tiếng của Lâm Mộc trong giới võ đạo Thanh Giang sẽ được nâng lên một tầm cao mới, nhất định anh sẽ được giới võ đạo tôn sùng như thần linh vậy.
Sau khi Lâm Mộc rời khỏi tràng quán, anh trực tiếp lái xe đi tìm Chung Hào.
Mặc dù chuyện này do Quán chủ Tiên Hạc võ quán thực hiện nhưng kẻ gợi ý, đầu sỏ chính là Chung Hào.
Lần trước, tại chi nhánh liên minh tu hành giả ở Thân Giang anh đã cam kết bản thân sẽ không tìm đến Chung Hào nhưng với điều kiện ông ta cũng phải dừng tay.
Vậy mà ông ta vẫn dám âm thầm đối phó anh. Nếu Chung Hào đã không giữ lời vẫn tiếp tục kiếm chuyện với anh, tất nhiên Lâm Mộc phải tìm đến ông ta tính sổ một chút!
Còn trận chiến hôm nay, người được lợi nhất vẫn là bản thân Lâm Mộc.