“Thanh tra Lỗ, được mấy giờ?” Vũ nghị trưởng hỏi.
“Vũ nghị trưởng, không hơn cũng không kém, vừa đủ hai mươi bốn giờ!” Thanh tra Lỗ nói.
Advertisement
Hiện trường bỗng có vô số lời thì thầm nghị luận.
"Hai mươi bốn giờ sao!"
"Trước đây, chưa có ai từng bước vào Nhãn Trấn tham gia khảo nghiệm Linh Phách Cảnh mà có thể trụ được lâu như vậy, đây là một kỷ lục mới!
"Thật sự không nghĩ tới người này vậy mà lại có thể đạt được yêu cầu của Vũ Nghị Trưởng! Hơn nữa còn lập nên một kỉ lục mới!"
"Đúng vậy, anh ta đã kiên trì ở trong đó suốt 24 tiếng đồng hồ mà không dùng nội lực, nếu không phải tận mắt thì tôi cũng sẽ không tin!"
"Anh ta tên là Lâm Mộc đúng không? Người mới này có thể lập kỷ lục ngay khi vừa đặt chân đến trụ sở của liên minh, sợ rằng sau này anh ta sẽ làm nên nhiều chuyện đây!"
......
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi Lâm Mộc có thể không dùng đến nội lực mà lại trụ được thời gian dài như vậy.
Thẩm Trạch Thiên ôm Lâm Mộc đã bị ngất đến trước mặt Vũ Nghị Trưởng.
“Vũ Nghị Trưởng, hai mươi bốn giờ, sư đệ của tôi làm được rồi!” Hai mắt Thẩm Trạch Thiên ửng đỏ, giọng nói của anh ta vô cùng vang dội!
Với thành tích như vậy, Thẩm Trạch Thiên cảm thấy rất tự hào về Lâm Mộc!
Đương nhiên, anh ta cũng cảm thấy đau lòng thay cho Lâm Mộc, dù sao sư đệ của anh ta cũng đã phải chịu đựng suốt hai mươi bốn giờ trong Nhãn Trấn!
Vũ Nghị Trưởng nhìn Lâm Mộc đã ngất đi, vẻ mặt khá phức tạp.
“Thật là một anh chàng nhỏ bé khiến cho người khác bất ngờ.”
Ngay cả Vũ Nghị Trưởng cũng cảm thấy chấn động.
Đúng là ông cụ có yêu cầu phải trải qua hai mươi bốn giờ, nhưng ông cụ lại không nghĩ sẽ để cho Lâm Mộc ở trong đó lâu như vậy!
Bởi vì theo ông cụ, hai mươi bốn giờ là một thử thách không thể nào! Đó là một khảo nghiệm bất khả thi, nhưng Lâm Mộc đã làm được...
“Vì đã chịu đựng quá sức nên hiện tại tình hình cơ thể có vẻ không ổn lắm.”
Vũ Nghị Trưởng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng anh.
Sau đó ông cụ nói: “Thẩm Trạch Thiên, đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi trước đi, để cậu ấy ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại thì đưa cậu ấy đến gặp tôi.”
“Vâng.”
Thẩm Trạch Thiên trả lời xong liền ôm Lâm Mộc đi thẳng đến phòng nghỉ.
Những người tại hiện trường cũng kết thúc cuộc bàn tán.