Mục lục
Lâm Mộc Báo Thù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Uyển Nhi chính là hòn ngọc quý mà Lão Trần nâng niu yêu chiều.

Nhưng yêu thương không phải là chiếm hữu, mà là tác thành.

Yêu thương Uyển Nhi thì phải cho con bé cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải buộc chặt Uyển Nhi bên cạnh mình.

Hồi lâu sau, Lão Trần ngẩng đầu: “Uyển Nhi, nếu Khâu Anh muốn bồi dưỡng cho con thì đi theo Khâu Anh đi, dù sao đây cũng là mẹ của con, không thể nào hại con được.”
Advertisement
“Ông nội, con...!con không muốn đi.” Trần Uyển Nhi cuống quýt kéo tay Lão Trần, cảm giác chua xót dâng trào, hai mắt đỏ hoe.

Ba của Trần Uyển Nhi mất sớm, chỉ có ông nội chăm sóc cô nàng từ tấm bé, hai ông cháu nương tựa vào nhau, sao Trần Uyển Nhi đành lòng rời đi cho được?
Có thể nói, Trần Uyển Nhi chưa bao giờ cảm nhận được tình mẫu tử.

Lão Trần thành khẩn nói: “Uyển Nhi, cháu không phải trẻ con nữa rồi, dù sao đất Kim Châu quá nhỏ bé, cháu phải học cách chao lượn trên bầu trời rộng lớn hơn, nghe lời ông nội đi cháu, nếu có được cơ hội tốt như vậy thì đi đi.”

Lão Trần hiểu rõ, một khi ông cụ ra đi, tất phải giao Trần Uyển Nhi cho người khác.

Giao cho mẹ ruột của Trần Uyển Nhi, đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

“Uyển Nhi, ông nội con đã nói vậy rồi, nghe lời mẹ đi, theo mẹ tới Thân Giang, mẹ nhất định sẽ giúp con đạt được thành tựu lớn!” Khâu Anh kéo tay Trần Uyển Nhi.

Trần Uyển Nhi trầm mặc, trước nay cô nàng luôn nghe lời ông nội, nhưng cô nàng không nỡ rời xa ông nội mình.

“Được, cứ quyết định vậy nha, bao năm qua mẹ không thể ở bên chăm sóc con, mẹ sẽ bù đắp cho con.” Khâu Anh cười ôm Trần Uyển Nhi.

Tuy Trần Uyển Nhi hơi bài xích hành động thân mật của Khâu Anh, nhưng cuối cùng vẫn để bà ta ôm mình.

Tuy trong lòng Trần Uyển Nhi bất mãn về Khâu Anh, thậm chí có chút ai oán, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cô nàng.


Thực ra, Trần Uyển Nhi cũng khao khát tình yêu của mẹ.

“Uyển Nhi, con không còn nhỏ nữa rồi, đã có bạn trai chưa?” Khâu Anh hỏi.

“Chưa ạ.” Trần Uyển Nhi khẽ lắc đầu.

“Không được gạt mẹ đâu nha, trước khi tới đây mẹ đã hỏi dò tin tức rồi, con đang có quan hệ thân thiết với một nhóc tên Lâm Mộc ở Kim Châu đúng không?” Khâu Anh nói.

“Tụi con chỉ là bạn bè.” Trần Uyển Nhi lập tức giải thích.

“Là bạn bè bình thường hay không cũng được, hẹn cậu ấy ra ngoài cho mẹ gặp mặt nhé? Chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, mẹ có thể đưa cậu ấy tới Thành phố Thân Giang cùng con để bồi dưỡng luôn.” Khâu Anh nói.

“Lâm Mộc có việc làm ăn của mình ở Kim Châu rồi, hơn nữa anh ấy có bản lĩnh đặc biệt, con nghĩ anh ấy không cần mẹ bồi dưỡng đâu.” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.

“Đất Kim Châu nhỏ bé sao bì được với Thân Giang? Thân Giang là thành phố cấp một có nền kinh tế phát triển! Thành tựu cậu ấy đạt được ở Kim Châu chẳng đáng nhắc tới ở Thành phố Thân Giang, mặc kệ Lâm Mộc có theo chúng ta hay không, con cứ hẹn cho mẹ gặp mặt nhé?” Khâu Anh cười nói.

Lão Trần nói: “Uyển Nhi, ông nội thấy kêu Lâm Mộc cùng con tới Thành phố Thân Giang là lựa chọn không tồi đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK