“Em sẽ tin chắc?”, Bạch Phi Nhi nói xong thì không để ý đến anh nữa.
Trần Hạo đau đầu, anh không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này, Chu Tiểu Nhược thổ lộ càng không phải là điều anh muốn!
Tất cả những điều này có liên quan gì đến anh chứ? Vì sao Bạch Phi Nhi lại đổ hết cho anh?
Ngay lúc Trần Hạo đang không biết làm sao, điện thoại trong túi lại vang lên.
Advertisement
Anh lấy ra xem, là tin nhắn mà Lý Vân Dương gửi tới.
Trong tin nhắn toàn là lời châm chọc Từ Tử Hàm.
Tên ngu ngốc kia thể hiện tình cảm, thể hiện tiền đồ ở trước mặt cậu, kết quả, cậu còn chưa thèm quyến rũ mà vợ gã đã khóc lóc muốn chạy theo cậu rồi! Cậu nói xem lát nữa tên họ Từ kia có thể tìm một nơi hẻo lánh để cắt cổ không?
Trần Hạo tức sầm mặt lại, nhanh chóng trả lời, cậu cứ chờ đấy, ông đây trở về giết chết cậu!
Mà sau khi xung quanh yên tĩnh giống như chết một lát, rất nhanh đã bùng nổ, mọi người nói đủ thứ, phần lớn ánh mắt nhìn nhà họ Từ đều có vẻ giễu cợt và trêu chọc.
Lúc này nhà họ Từ đã biến thành trò cười của tất cả mọi người.
Bố của Từ Tử Hàm là Từ Xương Nguyên giận dữ đi tìm Chu Nguyên Phong: “Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Nhà họ Chu phải cho nhà họ Từ chúng tôi một câu trả lời, nếu không nhà họ Từ sẽ không bỏ qua đâu!”
Chu Nguyên Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Lão Từ, ông nghe tôi nói, chắc chắn chuyện này có hiểu nhầm, tôi sẽ đi nói chuyện với Tiểu Nhược, để con bé đến xin lỗi, chuyện này vẫn không thay đổi!”
“Xin lỗi? Chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao? Nhà họ Từ chúng tôi đã bị mất hết mặt mũi!”
Ngay lúc hai người đang tranh chấp, bỗng nhiên một người đàn ông mặc Âu phục giày da dẫn theo một đám cảnh sát đi từ bên ngoài vào đại sảnh.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Chu Nguyên Phong biến đổi, vội vàng chạy ra đón: “Lão Lữ? Sao ông lại tới đây?”
Người đến là người đứng thứ hai của ngành kiểm tra kỉ luật tỉnh Sở, Lữ Lương!
Lữ Lương nhìn mọi người ở đây, sau đó nghiêm túc nói với Chu Nguyên Phong: “Lão Chu, em trai ông Chu Trị Bình đâu? Hôm nay tôi tới để dẫn ông ta đến chỗ tôi!”
Trời!
Đám người ở bên cạnh thi nhau hít khí lạnh.
Người của ngành kiểm tra kỉ luật nói dẫn đi là có ý gì, có nghĩa là Chu Trị Bình đã mắc sai lầm lớn về mặt thanh liêm!
Đám người ở đây càng nghĩ càng hưng phấn, chuyện kinh ngạc cứ đến dồn dập như sóng thế này!
Mọi người cũng cảm thấy, hôm nay nhà họ Chu đã phải lên diễn hẳn một vở kịch rồi!
“Lão Lữ, ông có ý gì?”, Chu Nguyên Phong nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.
Lữ Lương nhìn về phía Chu Trị Bình và Chu Ngọc Hành: “Đây là lệnh điều tra với bọn họ!”
Chu Trị Bình nghe thấy là đến tìm mình thì cực kì sợ hãi: “Ông Lữ, có phải đã hiểu nhầm gì rồi không?”
Lữ Lương nói: “Chu Trị Bình, không có chứng cứ xác thực, chúng tôi sẽ không tùy ý tìm ông về điều tra, ông và con trai ông đều phải đi theo tôi!”
“Lão Lữ, đây là hiểu lầm đúng không!”, Chu Nguyên Phong hỏi.
Lữ Lương không nói nhảm nữa mà trực tiếp ra lệnh: “Dẫn người đi!”
Đám cảnh sát đi theo liền xông lên bắt người.
Chu Trị Bình hô to: “Không…chắc chắn mấy người sai rồi!”
“Dẫn đi!”, Lữ Lương không nói nhảm, cho người ta dẫn bố con Chu Trị Bình đi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Chu Nguyên Phong đang có vẻ mặt rầu rĩ.
“Tôi biết ông muốn hỏi cái gì, không cần hỏi, cứ chờ báo cáo điều tra đi!”
Nói rồi, Lữ Lương dẫn người rời đi.
Người bên ngoài kinh ngạc đưa mắt nhìn một đám người Lữ Lương rời đi.
Trần Hạo thì cười khổ nghĩ thầm, đây mới là trò đầu tiên trong lòng anh chứ, cái tên Lý Vân Dương tinh trùng lên não kia cứ thêm thắt vớ vẩn gì không biết?
Ngay lúc anh đang cười khổ nghĩ đến những điều này, Mạc Tiểu Nhiễm mặc đồ cảnh sát, tư thế hiên ngang xuất hiện, lại đi thẳng đến chỗ anh.
Bạch Phi Nhi đã từng gặp Mạc Tiểu Nhiễm, biết nữ cảnh sát này và Trần Hạo vẫn luôn không hợp nhau.
Cô liền khoanh tay trước ngực ở bên cạnh xem kịch!
Mà Mạc Tiểu Nhiễm thì đi lên đập một phần tài liệu vào trong lòng Trần Hạo.
14 người đã xem
Thích
Bình luận
Gửi
Danh Sách Chương: