Phó minh chủ Hồ nói: “Vũ nghị trưởng là anh hùng. Ông ấy dùng sự hy sinh của mình để cứu vớt tính mạng của người dân, nếu ông ấy không làm như vậy, lỗ hổng tiếp tục bị phá ra, ông ấy sẽ không thể ngăn được Thể biến dị cấp A+ và vô số thể biến dị khác tiến vào thành phố giết chóc bừa bãi, khi ấy thương vong sẽ còn lớn hơn nhiều, ông ấy đã dùng tính mạng của mình để cứu sống vô số người.”
Lâm Mộc gật đầu, sau đó đắp lại vải trắng, dập đầu với thi thể Vũ nghị trưởng.
Advertisement
Phó minh chủ Hồ nói: “Theo như lời kể lại của tu sĩ có mặt tại hiện trường, trước khi Vũ nghị trưởng xông lên đồng quy vu tận với Thể biến dị cấp A+, ông ấy có gọi tên Mục nghị trưởng và tên cậu.”
Advertisement
Lâm Mộc ngẩn ra.
Trong đầu Lâm Mộc nhớ lại cuộc gọi giữa mình với Vũ nghị trưởng lần trước.
Khi đó Lâm Mộc mượn Vũ nghị trưởng mười sáu vạn Liên minh tệ, kết quả Vũ nghị trưởng chuyển cho Lâm Mộc hai mươi vạn, ông cụ nói với Lâm Mộc rằng anh có thể đạt được thành tích trên con đường tu luyện chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với ông cụ, ông cụ tự hào về anh.”
Sau khi dập đầu ba lần.
“Vũ nghị trưởng, con sẽ nhớ kỹ lời căn dặn của người. Tin rằng một ngày kia, đại nạn Thể biến dị sẽ hoàn toàn qua đi.” Lâm Mộc nhìn tấm vải trắng trước mặt, giọng nói nghẹn ngào.
Phó minh chủ Hồ nói: “Liên minh sẽ cử hành tang lễ long trọng để tưởng niệm và vinh danh sự hy sinh anh dũng của Vũ nghị trưởng trong trận chiến lần này. Sự hy sinh của bọn họ nặng như núi! Lâm Mộc, các cậu có thể ở lại thành phố Lăng Dương để tham gia tang lễ vào mấy ngày sau.”
“Vâng.” Lâm Mộc gật đầu.
Lâm Mộc không có cách nào thay đổi sự thật rằng Vũ nghị trưởng đã hy sinh, anh chỉ có thể tiễn ông cụ đoạn đường cuối cùng, cũng thừa kế ý chí của ông, tiếp tục chống lại Thể biến dị, bảo vệ quê nhà!
Chào tạm biệt Phó minh chủ Hồ và Mục nghị trưởng, ba người Lâm Mộc cũng lập tức tham gia vào công cuộc dọn dẹp sau chiến đấu.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh nắng ban mai lại một lần nữa rơi xuống thành phố, bên trong thành phố đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Đội bảo vệ môi trường trong thành phố đã rửa sạch máu loãng trên đường.
Ngay cả lỗ thủng trên tường vây cũng đã được vá lại.
Cư dân bên trong thành phố sau khi trải qua một ngày lo lắng hãi hùng, khi bọn họ lại lần nữa bước chân ra đường, lúc này mới phát hiện ra bên trong thành phố đã không phục trật tự như thường.
Hết thảy đều là thành quả mà các thành viên Liên minh và các tu hành giả yên lặng nỗ lực thực hiện.
Sau khi lỗ hổng trên tường vây được lấp xong, Phó minh chủ Hồ cũng rời đi, ông phải quay về Trụ sở chính của Liên minh, dù sao thì bên đó cũng cần có Phó minh chủ Hồ trấn giữ.
Lần này ông cụ mang theo lượng lớn người ngựa sang đây vốn đã khiến cho Trụ sở chính của Liên minh rơi vào cảnh vườn không nhà trống.
Nếu thành phố Lăng Dương đã giao cho Mục nghị trưởng phụ trách, vậy bao gồm chuyện tang lễ cũng cứ để cho Mục nghị trưởng lo liệu.