Chỉ nhìn những vết tích để lại đã khiến người ta cảm thấy chấn động không thôi, nào dám tưởng tượng tới màn giao chiến bạo phát ngày ấy kinh hoàng cỡ nào!
Choang choang choang!
Advertisement
m thanh giáo mác va chạm chói tay kia vẫn không ngừng vang lên, quấy nhiễu quá trình nghiên cứu và tham ngộ của Lâm Mộc, thứ âm thanh này thật khiến lòng người khó chịu bất an.
“Muốn tham ngộ ở chỗ này có lẽ không ổn rồi!” Lâm Mộc mở mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Quả thực những vết tích binh khí trong cấm địa có ý nghĩa nghiên cứu hơn bên ngoài, nhưng âm thanh giáo mác kim loại không ngừng nghỉ kia luôn quấy nhiễu tâm trí. Kết quả là, quá trình tham ngộ không thể tiến hành bình thường.
Đi tiếp không được, đứng lại nghiên cứu cũng không xong!
Lẽ nào cứ vậy mà tay trắng ra về sao?
“Tuy mục đích chủ yếu của mình khi vào đây là nghiên cứu tình hình trong cấm khu, nhưng Cao Thạch đã cược Liên minh tệ rồi, ít nhất mình cũng phải nán lại nơi này một giờ đồng hồ!” Lâm Mộc nghĩ.
Nếu giờ mà đi ra, chẳng phải trở thành trò cười cho người khác sao? Dù âm thanh chói tai kia khiến Lâm Mộc thấy khó chịu tới cùng cực, anh vẫn cố gắng chống chọi.
Lâm Mộc tự thấy rằng, sau khi được Sư phụ rèn luyện ở Đạo quán Ngọa Long, ý chí của anh khá bền bỉ, linh hồn chẳng dễ dàng mất phương hướng vì thứ âm thanh từ giáo mác kia.
Quyết định xong, Lâm Mộc lại tiếp tục nghiên cứu vết tích binh khí.
Đã nán lại nơi này thì đâu thể đứng không, dù âm thanh chói tai có quấy nhiễu, anh vẫn muốn thử tham ngộ những điều huyền bí trong đao pháp của hai cường giả năm xưa, tóm lại nghiên cứu vẫn hơn đứng ngơ ngẩn ở nơi này.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Mộc mải mê ngắm nhìn các vết tích, bất giác, anh bỗng thất thần, cả người sững ra tại chỗ, ánh mắt dần tan rã, hệt như một cái xác không hồn.
“Không ổn!” Lâm Mộc giật thót, lấy lại mấy phần hồn.
“Chết tiệt, không ngờ linh hồn mình suýt mất phương hướng, may sao kịp thời bừng tỉnh!”
Sắc mặt Lâm Mộc khó coi vô cùng. Nếu không tỉnh lại mà cứ chìm trong trạng thái thất thần thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, nghĩ thôi Lâm Mộc cũng thấy kinh sợ.
Anh quá coi nhẹ sự lợi hại của cấm khu rồi, xém chút nữa đã mất luôn thần trí!
Bây giờ phải nhanh chóng rời đi? Không được, nói sao cũng phải nán lại ít nhất một giờ để lấy một vạn của Cao Thạch chứ?
Kết quả, Lâm Mộc tiếp tục nghiên cứu vết tích trên vách đá. Có kinh nghiệm hồi nãy, anh nâng cao cảnh giác, tránh bản thân lại thất thần lần nữa.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Mộc chợt phát hiện cơ thể và linh hồn không còn khó chịu khi nghe tiếng va chạm của giáo mác nữa.
Giống như mới nghe thứ âm thanh chói tai sẽ vô cùng khó chịu, nhưng nghe hoài lại sinh ra năng lực thích ứng với nó vậy.
Đã hơn một tiếng từ khi anh vào cấm khu.
Nhưng lúc này Lâm Mộc không còn ý định rời đi ngay.
Bởi vì anh phát hiện ra, khi âm thanh chói tai vang lên trong quá trình tham ngộ vết tích, một số mảnh vụn của hình ảnh giao chiến giữa hai cường giả sẽ thoáng hiện lên trong bộ não anh.
Nghe càng nhiều âm thanh chói tai, những mảnh vụn này sẽ càng nhiều hơn, các mảnh vụn dần ghép lại với nhau, cả quá trình giao chiến ngày một rõ nét!
Lâm Mộc mừng khôn xiết!
Những hình ảnh xuất hiện trong đầu này có giá trị hơn nhiều so với việc tham ngộ các vết tích xung quanh!