Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tĩnh lấy dũng khía nhìn Hứa Tư, đôi mấp lấp lánh dưới ánh đèn tường lờ mờ.

Hứa Tư nhớ tới lời chủ quán bar bên đường nói ở Hong Kong: Tình cảm hoàn mỹ luôn độc nhất vô nhị, nhưng thi thoàng nó lại gặp nhau... Chẳng lẽ mình có thể lặng lẽ bỏ đi vì bên cạnh Trương Khác đã có Đường Thanh, rối chấp nhận một tình cảm miễn cưỡng nào đó sao? Đại khái Trần Tĩnh cũng có tâm tư này.

Nghĩ tới đó Hứa Tư mới cười nói: - Cô vừa xinh đẹp lại giỏi giang, nhận tôi làm chị có quá ủy khuất cho cô không.. Tôi rất vui có em gái như cô. Cô biết Trần Tĩnh ít hơn mình 10 tháng.

- Vậy em nhận coi chị là chị rồi đấy. Trần Tĩnh nét mặt hưng phấn, trong lòng còn chưa hoàn toàn hết xấu hổ: - Mẹ em chỉ có mỗi cô con gái là em, từ nhỏ không có anh chị gì cả, có tâm sự gì cũng không biết chia sẻ với ai, từ nhỏ đã chơi cùng với Tử Gia, còn bị người ta trêu cho là do quá cô đơn...

Nghĩ tới Tạ Tử Gia làm Trương Khác đau đầu, Hứa Tư mỉm cười, cô nghe ra lỗi trong lời của Trần Tĩnh, chắc phú hào như cha Trần Tĩnh sẽ không chỉ có một nữ nhân, nhưng không bình phẩm gì, như tên khốn kiếp Trương Khác đó, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng phải tới cả đống rồi. Nhưng cô lại cảm thụ được tình cảm chân thành thắm thiết của y với mình, cho nên muốn hận cũng không hận nổi, cuối cùng còn chẳng phải cho y làm bậy đó sao?


Nhìn ráng hồng thẹn thùng trên mặt Trần Tĩnh còn chưa phai hết, thùy mị vô cùng, dù là nữ nhân nhìn thấy còn xao động, đại khái trong lòng Trần Tĩnh đã quyết tâm tiến tới, lại cho tên nhóc đó hưởng lợi rồi. Chỉ là không biết cô ấy biết chị Vãn Tình, Đan Thanh đều có quan hệ với tên háo sắc đó, có còn làm thế này không?

- Để chị giúp em xoa một lúc nữa. Hứa Tư đặt cái chân bị xưng của Trần Tĩnh lên đùi mình, nói: - Hứa Duy nó bướng lắm, có bị sái chân cũng chẳng để chị xoa cho đâu, chị thường đùa với mẹ mình, sao hai chị em lại khác nhau như vậy, còn nói chị lừa đứa bé được Hứa gia nhặt về.

Trần Tĩnh mừng rỡ ra mặt: - Nếu chị đúng là được nhặt về thì nhà chị nhặt được báu vật rồi, em ở Hải Châu không có nhà, sau này em coi nhà chị là nhà mình, sau khi về Hải Châu, chị phải chính thức giới thiệu em cho người trong nhà đấy.

- Được, Hứa Duy ở Hong Kong chỉ biết tới công việc, mẹ chị còn than vãn thiếu mất một đứa con gái, em tới vừa vặn thay cho nó. Hứa Tư vui vẻ nói:

Trần Tĩnh chăm chú nhìn Hứa Tư, ngắm nhìn hoa dung tuyệt diễm thiên hạ của cô, thốt lên: - Chị Hứa Tư, chị thật xinh đẹp.

- Em có phải là nam nhân đâu, nói câu đó không thấy rợn người à? Hứa Tư vỗ đùi Trần Tĩnh: - Em cũng rất đẹp, chân dài thế này, con gái chân dài mới đẹp.

- Nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Trương Khác bê một cái khay cà phê và cốc chén tới, đặt lên chăn, nhìn chân Trần Tĩnh xưng vù lên, tim rung rinh vì thương xót: - Có đau không?

- Sức tôi yếu, thuốc không ngấm vào trong thịt được, cậu xoa giúp cô ấy đi. Hứa Tư nâng mắt cá nhân Trần Tĩnh lên, bảo Trương Khác ngồi xuống: - Nếu không được thì trời sáng phải tới bệnh viện.

-.... Trương Khác chần chừ rụt tay lại, chỉ coi Hứa Tư đang thử mình, nếu không sao có thể để mình xoa chân nữ nhân khác trước mặt cô được: - Tay chân em vụng về lắm, có khi làm cô ấy bị nặng hơn. Em ra tủ lạnh lấy ít đá làm túi chườm, có khi có tác dụng. Nói rồi đứng dậy xuống lầu.

Trần Tĩnh chẳng thể buông thả trước mặt Hứa Tư để Trương Khác bóp chân cho mình được, Hứa Tư nhìn Trương Khác xuống lầu, bĩu môi nói: - Tên nhóc này thường ngày rất háo sắc, giờ lại còn xấu hổ không ra tay.

Trần Tĩnh cảm thấy hết sức ngượng ngùng, vùi mặt vào đầu gối không dám nhìn Hứa Tư, để chô bóp chân cho mình, thầm nghĩ:" Mình đúng là điên hết sức", ngẩng đầu lên hỏi: - Sau này em có nên tránh anh ấy xa một chút không?

Hứa Tư hỏi lại: - Còn nhớ chủ quán bar góc đường năm kia gặp ở Hong Kong không?

- Còn ạ! Trần Tĩnh gật đầu, lí nhí đáp:

Hứa Tư nhìn thế là hiểu rồi, định hỏi Trần Tĩnh rốt cuộc nằm mơ thấy Trương Khác làm gì mình, nhưng không nói ra miệng.

Trương Khác mang túi chường tới, giúp Trần Tĩnh đặt lên chân, Hứa Tư nói với y: - Tôi và Trần Tĩnh vừa nhận chị em, cậu cũng gọi cô ấy là chị nghe coi nào.

- Hả! Có mấy phút thôi mà đã kết nghĩa kim lan rồi à? Trương Khác ngạc nhiên hỏi, đứng bên giường ngắm nhìn đôi người ngọc kiều diễm như hoa, khen: - Đúng là một đôi hoa tỷ muôi.

Chân Trần Tĩnh tới sáng thì tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa thể xuống đất đi lại được.

Úc Bình buối sáng tới Kiến Nghiệp, Tạ Tử Gia và nhân viên phát triển di động vẫn ở lại Hải Châu, Úc Bình đưa Trần Tĩnh đi tới bệnh viện chụp phim, không bị thương tới xương, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba ngày.

Chỉ có điều Úc Bình lấy làm lại, sao Trần Tĩnh lại ở qua đêm với Hứa Tư và Trương Khác rồi bị trẹo chân, cô ta thấy hiệu hiểu rộng, lén trêu Trần Tĩnh: - Hôm qua hai cô cùng y chơi quá đà cho nên mới trẹo chân chứ gì? Khai ra mau.

- Nói lung tung, không sợ lưỡi bị mọc mụn à? Trần Tĩnh xấu hồ mắng một câu, dấu diếm nói: - Hôm qua bàn chuyện đàm phán kỹ thuật suốt đêm, muộn quá về khách sạn không tiện, nên tá túc ở chỗ chị Hứa Tư một đêm, nửa đêm dậy đi vệ sinh thì bị ngã.

Úc Bình chú ý thấy Trần Tĩnh thay đổi cách xưng hô với Hứa Tư, ngạc nhiên hỏi: - Cô và Hứa Tư thân thiết với nhau từ bao giờ thế.

Trần Tĩnh đắc ý nói: - Đêm hôm qua kết nghĩa kim lan đấy, sau này ở Hải Châu tôi cũng có nhà rồi, không sợ người ta bắt nạt nữa.

- Ai dám bắt nạt cô? Úc Bình trêu ghẹo: - Có mù mắt mới không thấy Cẩm Hồ ra sức nâng đỡ Cao Khoa KV.

- Được rồi, được rồi, không nói chuyện lung tung với cô nữa. Nói mấy chuyện kiểu này với cô gái từng trải như Úc Bình chỉ thiệt, Trần Tĩnh nói lảng đi: - Có hai chuyện cực kỳ có lợi với chúng ta, nếu hôm nay cô không tới tìm tôi, tôi cũng tìm cô thương lượng... Liền đem chuyện bộ thông tin lầy này phát lượng lớn giấy phép cùng Cẩm Hồ sẽ tiến thềm một bược hỗ trợ kỹ thuật cho Úc Bình nghe.

Úc Bình tròn mắt nhìn Trần Tĩnh, nghi cô lấy lời này đánh lạc hướng mình, mấy giây sau dứng dậy nói: - Cô ở lại Kiến Nghiệp dưỡng thương đi, mấy ngày này Tử Gia không ở Kiến Nghiệp, cô cứ mượn chỗ Trương Khác mà ở, đại phú hào như y không thiếu phòng, dù có thiếu cũng không đuổi cô đi đâu. Vừa khéo cô với y thảo luận chuyện hợp tác kỹ thuật. Các chuyện khác để tôi làm... Nghe ngữ khi cứ như muốn lấy dây trói Trần Tình và Trương Khác vào nhau, tránh Cẩm Hồ nuốt lời vậy.










Lúc này Trương Khác và Hứa Tư đi lấy thuốc cho Trần Tĩnh về, Úc Bình thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói với Trương Khác: - Cao Khoa KV sẽ xứng đáng với sự tín nhiệm của Cẩm Hồ.

- Chúng tôi có giúp được mấy đâu, cùng khai thác thị trường thôi mà. Trương Khác mỉm cười bình thản nói: - Xem ra Trần Tĩnh phải nghỉ vài ngày, Trần Tín Sinh còn ở Kiến Nghiệp, bộ phận thông tấn di động chủ yếu cũng ở Kiến Nghiệp, cô liên hệ trực tiếp với Trần Tín Sinh đi, chuyện cụ thể phải do mọi người bàn với nhau.

Hứa Tư có công tác phải về Hải Châu, mặc dù nói để Trần Tĩnh ở lại bên hồ, song Trần tĩnh cũng chẳng thể để Trương Khác chiếu cố mình, tuy có giác ngộ, có điều đi tới được bước đó là rất khó khăn, kiên trì về căn hộ của Tạ Tử Gia ở chung cư thanh niên, dù sao trợ thủ của cô cũng ở lại Kiến Nghiệp, có thể ở chung cư để giúp xử lý một vài việc.

Úc Bình rất thản nhiên giao Trần Tĩnh lại cho Trương Khác, Hứa Tư chiếu cố, còn cô ta đi gặp Trần Tín Sinh.
Quyết định mở cửa lần này của bộ thông tin, làm những xí nghiệp di động phía dưới là Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng chịu áp lực lớn nhất, nhưng là một thành viên trong thể chế, bọn họ không có tư cách, cũng không có lực lượng để phản khác, chỉ kỳ vọng Cẩm Hồ có thể làm gì đó.

Với Tiêu Thụy Dân mà nói, ông ta càng hi vọng có thể gặp mặt Trương Khác nói chuyện một lần.

Trương Khác biết mâu thuẫn giữ Tiêu Thụy Dân và Cát Kiến Đức ngày một sâu, cũng không có khả năng được lòng Cảnh Trọng Dương, nghĩ mãi, thấy không thể hứa hẹn gì với ông ta, nên không gặp. Còn việc Tiêu Thụy Dân hi vọng tăng cường hợp tác kỹ thuật, Trương Khác cho câu trả lời khẳng định, trước kia y lấy kỹ thuật chế tạo di động chia sẻ miễn phí, chính là muốn hình thành liên minh kỹ thuật, như thế di động trong nước mới có tư cách đối kháng với doanh nghiệp ngoại.

Bộ thông tin cũng lo Cẩm Hồ sẽ giở trò đằng sau, thêm vào xí nghiệp tới xếp hàng ở bộ thông tin xin giấy phép thành hàng dài đằng dặc, cho nên công tác kháo sát tư cách thực tế đã tiến hành từ giữa năm ngoái, công ác phê duyệt chính thức triển khai mau chóng vào tháng ba năm nay.


Rất nhiều nhân tố xúc tiến bộ thông tin ra quyết định mở cửa sản nghiệp di động, có điều vẫn đồng ý để hiệp hội xúc tiến kỹ thuật tham dự vào chuyện xí nghiệp xin giấy phép này.

Kết quả đấu tranh các bên là ngưỡng cửa đầu tiên phải thuộc thành viên của hiệp hội xúc tiến kỹ thuật, còn hiệp hội phải tháo bỏ hạn chế địa phận với các xí nghiệp được hưởng kx thuật.

Hiệp hội cũng có yêu cầu với hội viên nộp đơn xin giấy phép, những xí nghiệp có được giấy phép di động năm nay đều phải là xí nghiệp đã đầu tư xây dựng cơ sở sản xuất hoặc trung tâm nghiên cứu ở Kiến Nghiệp hoặc Hải Châu, như thế mới đảm bảo lợi ích địa phương cho Hải Châu và Kiến Nghiệp.

Đây cũng là sách lược chỉ mưu cầu sức ảnh hưởng, sức thẩm thấu mà không mưu cầu khống chế của Cẩm Hồ, khiến hiệp hội xúc tiến kỹ thuật được bộ thông tin thừa nhận.

Tốc độ thẩm duyệt rất nhanh, tới hạ tuần tháng ba, danh sách xí nghiệp được tuyển được công bố, tổng cộng có mười một xí nghiệp có kinh nghiệp sản xuất thực tế, có cơ sử nghiên cứu kỹ thuật, lại là thành viên của hiệp hội xúc tiến kỹ thuật, Cao Khoa KV đương nhiên cũng nằm trong số đó. Trừ Cao Khoa KV ra thì 10 xí nghiệp khác đếu là xí nghiệp quốc hữu thuộc địa phương hoặc bộ ủy ban quốc gia.

Khác với 10 xí nghiệp kia, Cao Khoa KV thực tế đã có cơ sở sản xuất di động, trung tâm nghiên cứu phát triển, có mạng lưới tiêu thụ, thực tế Cao Khoa KV đã có sản phẩm di động.

Từ nửa cuối năm 97 tới tháng 3 năm 99, Cao Khoa KV tổng công sản xất dán mác cho Liên Tín bốn chiếc di động, mặc dù trước đó kỹ hiệp nghị bổ xung với Liên Tín, trước khi bốn chiếc di động này bị đào thải tự nhiên, vẫn do Cao Khoa KV sản xuất dán mác Liên Tín, nhưng ngay sau ngày có được giấy phép, Cao Khoa KV đã đưa ra 2 chiếc di động mới --- Thực chất là cải tiến 2 chiếc thành công nhất trong 4 cái trước kia --- Liên Tín tuy có ý kiến, nhưng chẳng thể nói ra.

10 xí nghiệp có được giấy phép di động kia do Cẩm Hồ và Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng liên hợp với nhau hạn chế hành vi dán mác thay, nên chẳng hề có kinh nghiệm sản xuất, sau khi có giấy phép, chuyện quan trọng nhất là lập cơ sở sản xuất.

Nhờ nỗ lực của Cẩm Hồ, Kiến Nghiệp thành trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật di động lớn nhất cả nước, còn Hải Châu thành cơ sở sản xuất di động nội địa lớn nhất, năm 98 có tới 60% di động từ Hải Châu đưa ra thị trường.

Trong 10 xí nghiệp kia, từ Liên Tưởng quyết định rời trung tâm nghiên cứu về Bắc Kinh, Hải Nhĩ đưa về Thanh Đảo, 8 công ty còn lại đều quyết định đầu tư mở rộng trung tâm nghiên cứu ở Kiến Nghiệp, để nó thực sự thành trung tâm phát triển kỹ thuật di động.

Từ hạ tuần tháng 3 tới thượng tuần tháng 4, tổng cộng có 3 công ty quyết định xây cơ sở sản xuất ở Kiến Nghiệp, 2 ở Hải Châu. Còn 5 công ty kia xây dựng ở Bắc Kinh, Thanh Đảo, Thâm Quyến, Thiên Tân.

Chẳng thể trách những công ty này nóng vội đến thế, danh sách 100 doanh nghiệp công nghiệp điện tử xuất hiện vào trung tuần tháng ba, điện tử Hoa Hạ đứng đầu bảng, Ái Đạt đứng thứ ba, nghiệp vụ di động cống hiến cho Ái Đạt tới 9 tỷ, mặc dù người thông minh đều biết con số này bố láo, nhưng người trong nghề vẫn cảm thấy khó tin riêng năm 98, tập đoàn Ái Đạt riêng nghiệp vụ di động đã lãi ròng 1.8 tỷ. Mặc dù con số thành cũng đã bị rút gọn một phần rồi, nhưng trừ đi tổng đầu tư thị trường

Doanh nghiệp có được giấy phép di động đợt hai có dư thừa tự tin vào thị trường di động, một số người to gan một chút khi phân tích thị trường khẳng định tổng lượng tiêu thụ di động trong nước năm 99 sẽ đột phá mức 32 triệu chiếc, tới năm 2000 sẽ đột phá 50 triệu chiếc, trong hai năm này doanh nghiệp di động trong nước có không gian tăng trưởng thị trường 70 tới 85 tỷ.

Thu lợi cao như thế, không gian thị trường lớn như thế, xây dựng nhà máy chậm một ngày thôi có khả năng tổn thất cả trăm vạn, sao không gấp cho được? Nhất là Cao Khoa KV gần như lập tức đưa ra sản phẩm ngay sau khi có được giấy phép.

Nhưng số giấy phép đợt hai này vẫn còn xa mới đủ được, những xí nghiệp không có giấy phép cáo trạng tới tận phó thủ tướng phân quản.

Ngoại trừ xây nhà xưởng, nhập dây chuyền sản xuất thì chiêu mộ nhà quản lý có kinh nghiệm sản xuất cùng công nhân viên cũng là chuyện khẩn cấp nhất của các xí nghiệp này.

So với Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng thì hai năm qua Cẩm Hồ bồi dưỡng cho trong nước nhóm nhân tài thực sự về quản lý và nghiên cứu di động cho quốc gia, hơn nữa Cẩm Hồ luôn chuẩn bị mở rộng sản xuất, vẫn không ngừng chiêu mộ và bồi dưỡng nhân viên.

Vì thế không tránh khỏi sau trung tuần tháng ba, Cẩm Hồ thất thoát một lượng lớn nhân tài chuyên nghiệp ở bộ phận di động.

Làm người ta căm tức là rất nhiều xí nghiệp có được giấy phép di động công khai thành lập văn phòng chuyên môn tuyển mộ nhân viên ngay đối diện với nhà máy của Cẩm Hồ, thậm chí tới cuối tuần mở cả ngày hội tuyển mộ nhân viên ở trước cửa nhà máy của Cẩm Hồ.

Thời kỳ đặc thù khiến Lỗ Khánh Sinh không thể không đích thân nắm công tác nhân sự phòng sự nghiệp, nhưng mỗ ngày vẫn nhận được mười mấy lá đơn từ chức, Lỗ Khánh Sinh hận không thể đập chết những tên khốn kiếp đó ngay tại chỗ.

Nước chảy xuống chỗ thấp, người leo lên chỗ cao, xí nghiệp khác trả lương gấp hai ba lần, Cẩm Hồ không thể cưỡng ép họ ở lại, cũng không thể lập tức tăng lương cho những người nộp đơn từ chức hoặc đưa họ lên cương vị cao hơn.

Mặc dù đãi ngộ lương bổng của Cẩm Hồ với công nhân viên phổ thông tương đối cao ở Hải Châu, nhưng so với Bắc Kinh, Thâm Quyến thì vẫn kém hơn một bậc. Đặc biệt là những xí nghiệp kia cực khát nhân tài, cho nên trừ lương ra, một nhân viên phổ thông của Cẩm Hồ nhảy sang gần như có thể lên ngay cương vị quản lý, đây là điều rất có sức hấp dẫn.










Để đối phó với hiện tượng này, Trương Khác chuyên môn triệu cập cao tầng Ái Đạt mở cuộc họp thương lượng, yêu cầu phòng nhân sự tức cực kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho công nhân viên, đối với những người nhất quyết muốn đi không sắp đặt thêm chướng ngại gì, lúc này phải chú trọng khí độ, phong cách như thế có thể bảo vệ lợi ích lâu dài.

Trong vòng hơn một tháng, nhà máy di động Cẩm Hồ ở Hải Châu đã mất đi hơn 20% công nhân viên, điều duy nhất làm người ta an ủi là nhân viên cốt cán tuy có đi, nhưng ít hơn, dù sao lương bổng, đãi ngộ phúc lợi với thành viên cốt cán của Cẩm Hồ khá cao, mà những người này càng nhìn rõ hơn sự phát triển của Cẩm Hồ. Trung tầng quản lý được nhận cổ phần khích lệ bỏ đi càng ít, chỉ có 5 người nộp đơn từ chức, trong đó có 2 người được Cẩm Hồ ngầm chấp thuận cho sang Cao Khoa KV, hai người này mặc dù từ chức trong thời hạn hợp đồng, nhưng vẫn giữ được cổ phần khích lệ trước đó, đó là chuyện chẳng đặng đừng. Ba nhân viên trung tầng kia sang xí nghiệp khác làm phó tổng giám đốc.

Vì thế cơ cấu nhân sự của Cẩm Hồ không thể không đột xuất tăng thêm 300 người kế hoạch tuyển mộ.
Hải Châu có thêm 5 cơ sở sản xuất di động, thêm vào Cẩm Hồ và Khoa Vương, giá trị sản lượng công nghiệp tăng thêm gần 30 tỷ, sản lượng di động tăng vọt cũng khiến cho việc đầu tư vào sản nghiệp phụ trợ tăng theo.

Mặc dù hiệp hội xúc tiến kỹ thuật đã bỏ hạn chế khu vực chia sẻ kỹ thuật, nhưng dù sao Hải Châu, Kiến Nghiệp cũng chiếm tiên cơ hơn 1 năm, hình thành quần thể sản nghiệp phụ trợ tương đối hoàn chỉnh, cho nên nhà đầu tư vẫn ưa chuộng đầu tư vào hai nơi này.

Do cơ sở sản xuất của Cẩm Hồ chủ yếu là ở Hải Châu, cho nên sản nghiệp chế tạo di động của Hải Châu và Kiến Nghiệp ngang ngửa nhau, về sản nghiệp phụ trợ, Kiến Nghiệp có ưu thế nghiên cứu và nhân lực vô cùng rõ ràng, nên các công ty thiết kế gi động, trung tâm nghiên cứu, và sản nghiệp có giá trị phụ trở cao đều tập trung ở Kiến Nghiệp. Còn nhà máy linh phụ kiện ở Hải Châu tỉ trọng không thấp hơn Kiến Nghiệp, dù sao những nhà cung cấp linh phụ kiện này càng nhìn trúng khách hàng siêu cấp Cẩm Hồ hơn.

- Chị có dự đoán được quy mô sản xuất của di động trong nước 7 - 8 năm sau không? Từ đường Tân Thị về ngõ Học Phủ, Trương Khác và Địch Đan Thanh đi xe buýt, nhìn qua cửa sổ, có thể thấy rất nhiều bụi tung bay trong nắng chiều.

Một phương hướng sản nghiệp chủ yếu của Cẩm Hồ là ở sản phẩm điện tử tiêu dùng, cho nên Trương Khác luôn nhắc nhở cao tầng Cẩm Hồ đứng ở trên tầng mây quan sát cuộc sống bình dân, một khi cao tầng không nhận thức tỉnh táo được cuộc sống bình thường của người dân thì không thể làm người ta yên tâm được nữa.


Hôm nay Trương Khác bàn công việc xong, cùng Địch Đan Thanh dạo phố hai tiếng rồi lên xe buýt đi về.

Trương Khác chống cằm vào lưng ghế phía trước, trán đặt lăn sống lưng mềm mại của Địch Đan Thanh, thầm nghĩ nếu để Địch Đan Thanh thường xuyên đi xe buýt, với dung nhan kiều diễm, vóc dáng nóng bỏng của cô, thế nào cũng liên tục gặp mấy tên háo sắc, nhưng tên nào dám ra tay với cô đúng là xui tận mạng. Trương Khác để ý thấy mấy thanh niên dáng vẻ học sinh đứng ở giữa lối đi thi thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Địch Đan Thanh.

- Sao thế, muốn kiểm tra tôi đấy à? Địch Đan Thanh quay lại nguýt Trương Khác một cái:

- Coi như vậy đi. Trương Khác cười:

- 7 - 8 năm sau à? Địch Đan Thanh đặt ngón tay lên cánh môi gợi tình, làm Trương Khác chỉ muốn ôm lấy cô hôn: - Chắc chừng 200 - 300 triệu, nếu như phí thông tin liên tục giảm xuống tới mức thích hợp, hộ dụng di động trong nước có thể đạt được con số đó.

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

Trương Khác không nhớ rõ cụ thể sản lượng di động trong nước những năm 2006 -2007 là bao nhiêu, nhưng còn nhớ là hơn 300 triệu, chỉ có điều sản nghiệp đầu nguồn đều nắm trong tay xí nghiệp vốn nước ngoài, mặc dù giá trị sản lượng công nghiệp của toàn sản nghiệp khả quan, nhưng ý nghĩa với kinh tế quốc dân không cao. Xe buýt đi vào trạm, cửa trước lại có thêm mấy người chen chúc đi lên, mấy thanh niên đứng ở giữa lối đi có lẽ vì tiện nhìn trộm Địch Đan Thanh cho nên không đi về phía sau, làm phía trước vô cùng chật chội, phía sau lại trống không, Trương Khác chỉ cười, đổi lại là y thì quá nửa cũng sẽ làm thế, đi xe buýt vốn chán, có mỹ nữ dưỡng mắt, ngại gì mà không nhìn?

Mấy thanh niên mới lên này nam mặc đồ tây chỉnh tề, còn hai cô gái ăn mặc tùy ý hơn, trên mặt đều mang vẻ non nớt chưa vào đời.

- Xin nhường cho một chút cảm ơn, cám ơn... Có một thiếu phụ mặt mũi thanh tú dẫn một cô bé ba bốn tuổi cao chưa tới đùi vất vả chen về phía sau.

Trương Khác đứng dậy nhường chỗ cho họ, đứng sang bên cạnh Địch Đan Thanh, không ngờ bên tai có tiếng cười nhạo: - Thời buổi này còn có thằng ngu nhường chỗ cho người khác....

Trương Khác quay đầu lại nhìn, một tên thanh niên đeo kính đang quay đầu đi tránh ánh mắt của y, nhưng mặt vẫn mang vẻ khinh bỉ, mấy tên thanh niên bên cạnh chắc cùng một bọn nên cũng cười theo.

Có một tên thanh niên liếc nhìn Địch Đan Thanh, phụ họa với tên bạn, khinh miệt nói: - Thời buổi này nói không chứng có thánh nhân thật đấy. Mũi còn hừ một tiếng.

Còn có một tên cười khẩy: - Chỉ giả ngốc thôi.

Hai cô gái thì nhìn Trương Khác có chút áy náy, cười ngượng ngùng với y.

Trương Khác chẳng biết làm thế nào, Địch Đan Thanh nhích người vào bên trong, để Trương Khác ngồi cùng ghế với cô, còn ghé vào tai y cười khẽ: - Tôi biết cậu không ngốc như vậy đâu mà.

- Chị nghi oan cho tôi rồi, tôi cần phải vì được ngồi với chị mà nhường chỗ cho người ta à? Trương Khác đưa tay đặt lên eo Địch Đan Thanh véo nhẹ, thì thầm vào tai cô: - Nói ra chẳng phải cái đồ hồng nhan họa thủy chị gây thị phi hay sao? Hại tôi bị người ta ghen ghét.

- Đừng đừng.. Địch Đan Thanh sợ Trương Khác dùng sức véo, lên tiếng cầu khẩn, nhưng giọng điệu không chịu mềm xuống: - Người ta không ghét cậu thì ghét ai? Hơn nữa nói tới hồng nhan họa thủy cũng chẳng đến lượt tôi, có phải cậu lại có thêm cô chị Trần Tĩnh.

- Liên quan gì tới tôi? Tại Hứa Tư có tình cảm với cô ấy.

- Thật sao? Địch Đan Thanh nheo mắt lại nhìn Trương Khác, một tay đặt lên đùi y, tay kia lấy cái túi sách lớn che đi, dùng ngón tay gãi gái mép trong đùi của y.

Trương Khác còn tưởng cô muốn chơi trò kích thích trên xe buýt, thấy 2 trạm nữa là đến ngõ Học Phủ rồi, chống vai lên cằm cô, nói: - Chúng ta tới công trường đi, xem xây dựng tới đâu rồi... Khu thương nghiệp phía đông hồ có thể ngồi thêm ba trạm nữa,

- Được thôi. Địch Đan Thanh cười duyên, dung nhan càng thêm mê người, ngón tay không hề dừng lại, làm Trương Khác cảm thấy hôm nay mặc quần quá chật.

Xe dừng lại ở trạm, đột nhiên Địch Đan Thanh cầm túi đứng dậy nói: - Tôi có việc đi tìm Triệu Tử Lâm, cậu xuống xe cùng tôi nào.

Trương Khác giờ mới hiểu câu "độc ác nhất là lòng dạ nữ nhân", hốt hoảng lấy túi sách của Địch Đan Thanh che đi hạ thân, lật đật theo cô xuống xe.

Sau khi xuống xe, Địch Đan Thanh còn ra sức giành lại cái túi, áo khoác của Trương Khác khá ngắn, cái túi bị Địch Đan Thanh cướp mất, y chỉ đành ngồi xuống tránh bêu xấu, Địch Đan Thanh đứng bên cạnh cười ngặt ngoẽo.

Mấy thanh niên vừa rồi cũng xuống xe, bọn họ đi qua đường tới khu sáng nghiệp, nhìn kẹp tài liệu vỏ làm bằng nhựa trong suốt, bên trong là sơ yếu lý lịch, không biết là sinh viên tới xí nghiệp nào ứng tuyển.

Địch Đan Thanh sợ Trương Khác "báo thù", đi qua bên đường đối diện trêu ghẹo y, Trương Khác đợi lửa trong lòng lắng xuống, chạy đuổi bắt cô.

Địch Đan Thanh bước vội vào trong cổng khu sáng nghiệp, nói gấp: - Theo giao hẹn hiện giờ là quan hệ công tác.

Trương Khác nắm lấy tay cô kéo ra, ôm eo nàng, cúi người áp tới làn môi son: - Còn bây giờ là quan hệ gì?

Địch Đan Thanh hoảng hồn vội vàng ngoẹo đầu đi, vào ngực y đẩy ra nói: - Cậu... Cậu, chỗ này có nhiều người qua lại đấy.










Rốt cuộc Địch Đan Thanh không khỏe bằng Trương Khác, không sao đẩy y ra được, tay phải Trương Khác đặt lên gò má đỏ hây hây của cô định hôn nữa, cô cuống quít đưa tay chặn môi y: - Tôi hét lên bây giờ.

Trương Khác phì cười, giở giọng vô lại: - Chị hét lên đi, sẽ vui lắm đấy. Lúc này một chiếc xe từ bên trong đi ra, sợ là người của Cẩm Hồ, cả hai mới ngừng cười đùa.

Địch Đan Thanh vuốt y phục phẳng lại, nói: - Tôi phải đi tới chỗ Triệu Tử Lâm lấy tài liệu. Bình thường tất nhiên không cần cô đi lấy tài liệu, nếu như đã tới đây rồi thì tiện thể đi một chuyến.

Triệu Tử Lâm nhận được điện thoại của Địch Đan Thanh, liền xuống lầu đợi, thấy Trương Khác đi cùng Địch Đan Thanh, liền hỏi: - Khác thiếu gia sao cũng tới đây, có vào xem một chút không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK