Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khác về chung cư tắm rửa xong mới quay lại 1978, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong cười vang, đang do dự không biết có nên " cô đơn lặng lẽ" bỏ đi hay không thì nghe thấy Tôn Tĩnh Hương lớn tiếng nói: - Đừng cười nữa, đừng cười nữa, nếu để cậu ấy biết chúng ta ở đây vui vẻ thế này, sẽ không dám vào đâu. Đợi cậu ấy vào trước, lát nữa ai đi lấy cái áo dính rong rêu của cậu ấy tới đây bắt mặt ở hiện trường cho chúng ta xem lần nữa... Hay là chúng ta lừa cậu ấy ra hồ một chuyến, sau đó đẩy xuống hồ. Ôi! Không được thưởng thức lúc cậu ấy ngã xuống hồ là tiếc nuối trong đời.



Tiếng cười vừa lắng xuống một chút đã bùng nổ, Trương Khác thở dài, không ngờ Đinh Văn Di trở về 1978 trước đem chuyện xấu của y tuyên dương rồi, không có chút tự giác nào của người vừa bị "chồng bỏ" cả.



Trương Khác nghênh nghênh mặt đi vào, nhìn những khuôn mặt cười thoải mái, chỉ muốn cầm búa đập mỗi người một phát cho thống khoái: - Tới đây, ai muốn tới bên hồ tản bộ, tôi bồi tiếp hết. Tới sau Đường Thanh, nhéo hông cô, gằn giọng nói: - Trong dáng vẻ hớn hở của bạn kìa, chúng ta đi tới bên hồ tản bộ trước nhé?



Đường Thanh ra sức vùng vẫy nhưng không thoát được bàn tay của Trương Khác, xuống nước cầu xin, chỉ có điều nụ cười trên môi càng vui vẻ.



Đinh Văn Di gạt nước mắt, cố nhịn cười nói với Đường Thanh: - Em phải trông chừng thật kỹ thằng nhóc này, cậu ta thấy tiểu mỹ nhân kia tới chào mình nên luống cuống ngã xuống hồ... Mọi người không được nhìn bộ dạng hoảng hốt của cậu ấy, cả đời này tôi chẳng bắt chước được.



Trương Khác cười ngượng ngùng ngồi xuống quầy ba cầm lấy ly rượu lúc nãy còn chưa uống hết, đoán Trần Ninh mùa hè này ở lại Kiến Nghiệp làm công nên mới không về Tân Vu, còn Đinh Văn Di có lẽ cho rằng vì cô bóc trần chuyện y và Tạ Vãn Tình nên mới hoảng hốt ngã xuống nước.



Mọi người có thể ở cùng một chỗ cười thoải mái thế này chẳng dễ dàng gì, y cũng không muốn chìm đắm trong bi thương, nhìn Tôn Tĩnh Hương và Đinh Văn Di ngồi cạnh nhau như không hề có khúc mắc nào cả, chuyện này như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết, không cần người khác làm thuyết khách nữa.



Đám Trương Khác buổi tối phải về Hải Châu, thấy trời dần tối, liền tạm biệt ba người Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương, Đinh Văn Di, lên xe.



Nhìn bóng dáng ba người bọn họ dần dần thành cái bóng mơ hồ, Đường Thanh đột nhiên cảm khái nói: - Muốn sống hạnh phúc cả đời chẳng phải chuyện dễ dàng...



Gần 8 giờ tối mới tới Hải Châu, đến nơi Trương Khác đuổi đám Phó Tuấn và vệ sĩ đi, tự mình lái xe.



Trên đường về Hải Châu, Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung cứ lấy chuyện y ngã xuống hồ ra làm trò cười, cười tới thiếu điều ngạt thở, còn không cho y trốn sang xe khác, giữ rịt y lại trêu ghẹo, đối phó với ba cô gái, một là cô vợ đáo để, một tình nhân tai quái, một cô thư ký quan hệ vi diệu, Trương Khác chỉ biết ôm đầu chịu trận. Đến Hải Châu, mọi người đều đói meo rồi, lái xe tới thẳng Bát Cẩm Trân ăn cơm, trước mặt cha mẹ Trần Phi Dung, Đường Thanh và Tôn Tĩnh Mông đều tỏ ra như thục nữ vậy, Trương Khác mới thở phào.



- Chẳng phải bảo 2 giờ máy bay tới Kiến Nghiệp sao, thế nào về muộn như vậy? Lưu Phân nghĩ con gái và đám Trương Khác sẽ về Hải Châu trước hoàng hôn, phải tới Bát Cẩm Trân từ sớm rồi mới đúng, đợi liền ba bốn tiếng đồng hồ, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.



Trần Phi Dung giải thích: - Bọn con dừn lại ở Kiến Nghiệp vài tiếng, chính vì nhớ tài nghệ của ba cho nên bọn con mới mang bụng đói trở về đây này.



Trương Khác đi tới chào Trần Kỳ: - Chú Trần, cháu lâu lắm rồi không được thưởng thức tài nghệ của chú, lại làm phiền chú xuống bếp rồi.



- Thì cũng phải thường xuyên luyện tập, nếu không tay nghề đi xuống mất. Trần Kỳ cười nói: - Các cháu nghỉ ngơi chút đi, chú chuẩn bị xong ngay đây.



Đám Trương Khác đi vào phòng bao góc trong cùng, góc hành lang có một cây Hải Đường, che phòng bao, ngăn cách với đại sảnh, Trần Phi Dung bảo mẹ ngồi xuống, tự mình đi pha trà nước cho đám Trương Khác.



- Tới giờ này mà quán ăn còn đông vậy sao ạ? Cháu nhớ lần trước tới đây không náo nhiệt thế này. Tôn Tĩnh Mông nhìn quanh đại sảnh, thi thoảng có một hai bàn trống cũng đặt biển "đặt trước".



- Lần trước? Lần trước là khi nào? Trương Khác hỏi: - Năm 98 hay là 97?



- Năm 97. Tôn Tĩnh Mông còn nhớ năm 97 cùng cha tới Hải Châu, có ăn cơm ở Bát Cẩm Trân một lần, khi đó ấn tượng không sâu, chỉ coi Bát Cẩm Trân là quán ăn bình thường, tới khi Trương Khác vào Đh Đông Hải, ở Kiến Nghiệp, Trần Phi Dung theo Trương Khác như hình với bóng mới biết quán ăn đó có quan hệ với Trương Khác sâu như vậy. Đường Thanh mới cô tới Hải Châu chơi, ngay từ khi ở Singapore, Tôn Tĩnh Mông đã nói muốn tới Bát Cẩm Trân ăn một bữa.



Trần Kỳ không có ý mở rộng quá nhiều, trừ bên ngõ Đan Tỉnh này, Bát Cẩm Trân chỉ mở quán phụ ở Tượng Sơn, mỗi ngày 80% số bàn là được đặt trước, chưa nói tới ngày nghỉ, lễ tết đặc thù, kiếm một chỗ ở Bát Cẩm Trân rất khó khăn.



Tuy không thể nói là triệu phú, Trần Kỳ sở hữu hai quán ăn cao cấp, ở ngõ Đan Tỉnh, thậm chí là cả khu vực Sa điền, cũng khá có danh vọng. Đương nhiên trừ những khách thường vốn ứng phó không xuể, những lãnh đạo thành phố như Tống Bồi Minh nếu muốn mở tiệc riêng mời khách cũng thi thoảng lựa chọn ở đây, cao tầng tập đoàn Ái Đạt, Tân Quang, Tân Nguyên cũng thường xuyên ăn cơm ở đây, đó mới là điều quan trọng khiến Bát Cẩm Trân có danh tiếng hơn xa những quán ăn danh tiếng ở trung tâm thành phố.



Năm 97, 98 ngõ Đan Tỉnh cùng với cả khu vực Đông Sa Điền còn chưa được cải tạo quy mô lớn, chưa hình thành môi trường thương nghiệp, dù lúc đó Bát Cẩm Trân đã có danh tiếng khá cao rồi, nhưng ngõ Đan Tỉnh không có dòng người đông như chảy hội, không có sự phồn vinh như ngày nay. Hai năm qua việc khai phát gần ngõ Học Phủ cũng đã hoàn thiện, nối liền với khu Tiền Môn, dù là quán ăn chẳng có danh tiếng, với lưu lượng người qua đây, cũng đủ chật kín khách rồi.



Ăn cơm xong đám Trương Khác không đi vội mà tùy ý đi dạo trong ngõ, trừ quán ăn cao cấp, cửa hàng, quán bar, thì có viện bảo tàng nằm cuối ngõ rộng lớn cung cấp đủ địa điểm cho người ta đốt thời gian.



Tôn Tĩnh Mông trước kia không có cơ hội cảm thụ sâu hơn về thành phố này, dù Đường Thanh hai năm qua cũng chẳng về Hải Châu mới, những kiến trúc cổ khu vực Đông Sa Điền thay da đổi thịt với cô mà nói đều là những thứ mới mẻ. Ngoài những cửa hàng kinh doanh, nơi này còn lưu giữ rất nhiều trạch viện đậm không khí cổ điển, có thể nói đó là hào trạch thực sự của Hải Châu.



Đường Thanh biết trong số trạch viện nơi này có một cái thuộc về Hứa Tư, Tôn Tinh Hương cũng mua một trạch viện, nhưng trang hoàng xong chưa kịp mua đồ gia dụng đã bận việc ở Thế Kỷ Hoa Âm chưa vào ở, Tôn Tĩnh Mông cũng không tiện vào.



Cải tạo thương nghiệp hóa quần thể kiến trúc cổ với tính chất bảo hộ là công việc rất tốn thời gian công sức, cho dù từ năm 97 đổ tiền vào cải tạo quy mô lớn, tới nơi Đông Sa Điền vẫn có 1/4 chưa cải tạo xong.



Tốc độ cải tạo chậm chạp, tốt kém, chi phí cải tạo vượt quá chi phí xây dựng kiến trúc siêu cao tầng, có điều đầu tư bất kể lỗ lãi trước kia giờ thành hạng mục đầu tư tương đối hợp lý.



Khi ngõ Học Phủ vừa mới khai phát, tiền thuê mỗi năm của Bát Cẩm Trân mới 20 vạn, hiện thuê một viện tử tương tự mở quán ăn hay quán bar, tiền thuê không dưới 100 vạn, đó còn là do Thế Kỷ Cẩm Hồ rất khắc chế dần dần nâng tiền thuê rồi. Mặc dù có rất nhiều kiền trúc không tiến hành khai thác thương nghiệp, nhưng chỉnh thể mà nói, hạng mục ngõ Học Phủ vẫn giữ được doanh lợi không tệ.



Hiện Thế Kỷ Cẩm Hồ mượn xác địa ốc Gia Tín lên TTCK Hong Kong, đồng thời đưa nhiều bất động sản ở Hải Châu vào công ty trên TTCK, đợi quần thể kiến trúc đông Sa Điền cải tạo hoàn thiện, có thể đưa vào công ty trên TTCK, lấy được lượng lớn tiền mặt đầu tư tiền kỳ.



Hoành Tín thông qua các loại thủ đoạn giành lấy địa ốc Cẩm Thành, chiếm lấy gần 80 vạn mét vuông đất thương nghiệp Tây Sa Điền, bán hết trong hai năm qua. Trương Khác dễ dàng tra được con số doanh lợi cả Hoành Tín ở Hải Châu, thầm nghĩ nếu Nghiêm gia có thêm chút kiên nhẫn, đừng nói đợi tới khi hoàn cảnh thương nghiệp ở Tây Sa Điền chín muồi, chỉ cần đợi tới bây giờ mới ban cũng lãi gấp đôi.



Có lẽ Nghiêm Văn Giới chẳng tiếc lắm, địa ốc Cẩm Thành do bọn chúng cướp trong tay cha con Triệu Cẩm Vinh, nên sợ đêm dài lắm mộng, bán cho nhanh mới đúng đắn với Nghiêm gia. Cũng chính vì Hoành Tín vội vàng bán đi, cho nên quy hoạch thương nghiệp Tây Sa Điền hơi tản mác, hiện có ai muốn chỉnh đốn lại cũng chẳng hiệu quả mấy, phải đợi mấy năm nữa nó sẽ tự điều chỉnh, rồi sinh ảnh hưởng với Đông Sa Điền, đó là chuyện phải chấp nhận.



Trương Khác lâu lắm rồi không không thấy tin tức gì về cha con Triệu Cẩm Vinh, người giàu nhất Hải Châu năm xưa tựa hồ đã biến mất trong lịch sử Hải Châu, so với việc ông ta đã làm, thế đã là dễ dàng lắm rồi.



Trương Khác cùng ba cô gái đi dạo phố tới tận 11 giờ đêm, Trần Phi Dung tất nhiên là về nhà ở, Trần gia không chuyển khỏi Sa Điền, trạch viện rách nát trước kia giờ đã khác hẳn, Trương Khác lái xe đưa hai cô gái về biệt thự bên hồ.



Xe đi Tân Cẩm Viên, nhìn thấy biệt thự bên cạnh sáng đèn, Đường Thanh mừng rỡ nói: - Chị Vãn Tình còn chưa nghỉ, vậy mình và Tĩnh Mông đều ngủ bên đó.



Tạ Vãn Tình sớm nghe thấy tiếng xe vào sân, đến đi Đường Thanh ngoài hàng rào gọi mới đi ra: - Mấy đứa sao giờ mới về, Chỉ Đồng nó đợi mấy đứa về, giờ ngủ trên ghế sô pha một lúc rồi. Cô và Chỉ Đông cũng vừa từ Kim Sơn tới thăm vợ chồng Từ Học Bình về, biết chuyện Tôn Tĩnh Hương có mang, nhưng chuyện này ngay ở chỗ riêng tư còn chưa công khai, không tiện hỏi tới.



Trương Khác biết Đường Thanh thế nào cũng lén kể cho Tạ Vãn Tình nên không nói thêm, càng sợ hai cô gái đem chuyện hôm nay y ngã xuống hồ kể ra, tránh bị cười tại chỗ, liền trốn vào nhà trước: - Em còn có chuyện phải làm, không cản trở mọi người ôn chuyện cũ nữa. Lúc này y chỉ mong được tự do một mình, đừng thấy chưa ai gọi điện tới, người biết y về Hải Châu không ít, tuy nói là về nghỉ, nhưng nếu lộ tin, sẽ chẳng yên thân bằng ở Kiến Nghiệp.



Trương Khác vừa đi lên lầu mở cửa phòng ngủ ra cho thoáng khí thì di động vang lên, không phải ai đó ở Hải Châu lúc này còn không thức thời gọi điện, mà là Đỗ Phi.



- Vừa rồi ở ngõ Học Phủ tao thấy Trần Dũng như chó nhà tang, hình như xảy ra chuyện lớn rồi. Đỗ Phi hớn hở nói: - Mày đoán xem xảy ra chuyện gì?



- Tao có biết xem bói đâu mà đoán ra được? Trương Khác lười nhác nói: - Mấy ngày qua cổ phiếu Hải Túc tăng giá mạnh trở lại, cách giá có thể bán một chút thôi, hắn không hưng phấn còn ủ rũ, có phải cha hắn có vấn đề rồi không?



- Chính xác, Trần Kỳ Bân buổi chiều bị người của kỷ ủy tỉnh bắt đi. Đỗ Phi chừng hả hê lắm: - Hiện giờ chưa biết chuyện gì của Trần Kỳ Bân bị bại lộ, hay là gọi điện chú Kim hỏi xem?



- Nếu là can hệ lớn, mày không nghe ngóng cũng nhanh chóng có tin truyền lại, nếu không có can hệ gì, Trần Dũng lại chẳng quan hệ gì với chúng ta, cần quái gì phải mệt óc, thích thì mày đi mà nghe ngóng. Trương Khác uể oải ngáp dài:



+++



Xong, mai tới Changshan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK