Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ coi như thả lòng tâm tình đi nghỉ, Trương Khác lén lút ở Hải Châu ba ngày, đừng nói đám người Tống Bồi Minh, Đỗ Tiểu Sơn, cho dù là trong nội bộ Cẩm Hồ cũng không mấy ai biết được Trương Khác về Hải Châu, cho tới tận ngày 6 tháng 9 Trương Khác mới về Kiến Nghiệp.



Thừa lúc trời chiều ngả bóng, Trương Khác tới thẳng chỗ ở, bảo Phó Tuấn tùy tiện chuẩn bị cho chút thức ăn nhanh.



Mấy ngày qua từ liên hệ với người ngoài thông qua email cá nhân, thì ngay cả điện thoại Trương Khác cũng không nhận, hưởng thụ cuộc sống êm đềm bên Hứa Tư, cảm giác vô cùng tốt, nhưng vừa tới Kiến Nghiệp, nghĩ tới email công tác chắc chắn chật ních thư rồi, chẳng còn mấy tâm tình ung dung hưởng thụ thức ăn nữa, xe vừa vào tiểu khu thì thấy Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm từ trong tòa nhà đi ra.



- Hai người về từ bao giờ thế? Trương Khác xuống xe ngạc nhiên hỏi, chẳng ai nói với y là hai bọn họ về.



- Có liên hệ được với cậu đâu, mọi người đều nói cậu trốn mất không biết tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào mất rồi. Mông Nhạc thân thiết đi tới đấm một cái vào vai Trương Khác: - Chúng tôi vừa xuống máy bay hơn một tiếng, hiệp nghị với Hải Túc cần đích thân tôi ký, nên nhân tiện về nước nghỉ ngơi.



- À... Trương Khác vuốt mũi nói lảng đi: - Hải Túc chấp nhận giá tôi đưa ra chứ?



- Đỗ Phi gọi điện cho tôi nói cậu đột nhiên thay đổi giá, khi đó tôi nghĩ, có phải cậu điên không? Hôm sau Đỗ Phi gọi điện tới nói Hải Túc chấp nhận giá đó, tôi lại nghĩ rốt cuộc là ai điên đây? Hải Túc hôm nay ngừng giao dịch chuẩn bị phát công bố. Mông Nhạc cảm khái: - Sau đó tôi và Đỗ Phi nhìn lại mới hiểu ra, cậu thì ngay từ đầu ăn chắc bọn chúng rồi... Đúng là chênh lệch, cậu không làm lão đại thì không còn lẽ trời nữa... Khoác vai Trương Khác muốn đi ra ngoài.



- Đi đâu thế?



- Hả, cậu không biết à? Mông Nhạc dừng lại: - Nói là tẩy trần cho cậu cũng được, chúc mừng thành công cũng được, bọn Đỗ Phi đang đợi ở Tiền Nguyên rồi.



Nghe Mông Nhạc nói như thế, Trương Khác tức thì đánh tan ý nghĩ định xử lý công việc, cùng hai bọn họ tới nhà hàng đồ tây Tiền Nguyên phía bắc ngõ Học Phủ.



Đám Đỗ Phi bảo cả một góc nhà hàng, bọn họ ghép những chiếc bàn nhỏ thành một hàng dài, hơn mười người ngồi vây xung quanh, từ Đỗ Phi, Lệnh Tiểu Yến, Chu Tiểu Quân, vợ chồng Tần Cương, Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình, Hà Huyền, Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược hoa còn có đám Mã Lực những người Trác Vực.



Mọi người nhiệt tình chào hỏi Trương Khác, ba têm Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược Hoa càng khoa trương thấy Trương Khác xuất hiện ở cửa một cái là từ ghế nhảy dựng lên, từ xa đã vẫy tay với y: - Lão đại, hai ngày qua Lão Tần thổi anh lên tới bậc thần thánh rồi, lát nữa nhất định phải truyền thụ một ít cho anh em chúng tôi mở rộng tầm mắt....



Trương Khác cười giơ tay làm động tác muốn tát bay bọn họ quay về, trong chuyện này rất nhiều nội tình chỉ có thể để Đỗ Phi và Mông Nhạc được tiếp xúc, còn người khác như xem hoa trong sương mù.



Nhìn thấy Lâm Băng cũng có mặt, ngồi ở bên cạnh Mã Lực, Trương Khác không nghĩ nhiều, vì mọi người ngồi lộn xộn cả, thấy giữa Đỗ Phi và Tần Cương có chỗ trốn liền ngồi xuống, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc cũng chia nhau ra ngồi.



- Còn tưởng mày hôm nay không về... Đỗ Phi rót rượu cho Trương Khác.



- Hà, may mà gặp Mông Nhạc, nếu không tao đã mua thức ăn nhanh về ăn rồi. Trương Khác không giải thích nguyên nhân y rời Kiến Nghiệp, ra nước ngoài là điện thoại không liên hệ được, y thường xuyên biến mất, cho nên bọn họ cũng quen rồi, đều nói không biết Trương Khác lôi cô bé nào đi tiêu diêu khoái hoạt.



Trần Phi Dung và Hà Huyền ngồi ở phía đối diện, Trương Khác kéo đĩa hoa quả trước mặt hai cô tới phía mình, hỏi: - Sao hai bạn cũng tới đây?



- Bọn họ còn định mời cả giám đốc Triệu tới ăn cơm, nhưng giám đốc Triệu không rảnh, nên bọn mình đi thay. Trần Phi Dung và Hà Huyền thời gian qua làm việc ở phòng hành chính thuộc trung tâm nghiên cứu kinh kế Cẩm Hồ, thực tập dưới tay Diệp Tiểu Đồng, cô nhận ra hành vi của Trương Khác mấy ngày qua có chút bất thường, hiện thấy Trương Khác tinh thần sáng láng xuất hiện trước mắt, cũng chỉ mỉm cười không hỏi gì.



Vườn Sồi nắm cổ phần của Sáng Vực không nhiều nữa, có điều tiệc mừng vẫn phải mời Triệu Tử Lâm.



Đám Đỗ Phi đều đã gọi món, phục vụ đưa menu tới cho Trương Khác, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc, y gọi món thịt bò bít tết, rồi bảo Đỗ Phi: - Hải Túc còn phải mở cuộc họp cổ đông xét duyệt hiệp nghị thu mua này mới có hiệu quả, bọn mày mở tiệc bây giờ không sợ xôi hỏng bỏng không à?



- Hỏng thì hỏng, bất kể thế nào hôm nay cũng phải ăn một bữa thật vui. Đỗ Phi sảng khoái nói, vặt một quả nho cho vào mồm, không thèm bóc vỏ, chẳng thèm nhả hột, nhai nuốt hết luôn: - Tao hiểu ra rồi, dã tâm của bọn chúng lớn hơn chúng ta rất nhiều không lo bọn chúng tiếc số tiền nhỏ này.



Với Nghiêm gia bỏ ra thêm 100 triệu tài sản mà bọn chúng nhìn trúng không là cái gì, tài lực của Nghiêm gia còn lớn hơn trong tưởng tượng, bọn chúng đương nhiên không thỏa mãn với món lợi vài ba trăm triệu, sản nghiệp internet chẳng qua chỉ là một cái đòn bẩy trong mắt bọn chúng mà thôi, nhưng bọn chúng lại không có đủ thời gian và kiên nhẫn tự tạo nên một cái đòn bẩy.



Đám Đỗ Phi thì không cần quá quan tâm tới dã tâm của Nghiêm gia, Hải Túc sẵn lòng bỏ tiền mặt ra mua nghiệp vụ quán nét của Sáng Vực, bọn họ cầm được tiền trong tay là thành công lớn rồi.



Trương Khác nhìn thấy bọn họ ai nấy hưng phấn kích động, cười nói: - Thế này xem ra đợi Hải Túc đưa ra thông báo, tao phải tránh bọn mày xa xa một chút, khi đó bọn mấy ai ai cũng là phần tử sáng nghiệp tinh anh, ai ai cũng là người có tiền rồi, tao đứng cạnh bọn mày, chả khác gì bôi nhọ bọn mà y... Vợ Tần Cương rót lý rượu đưa tới, còn Thời Học Bân nghiện thuốc lá, bất kể đây là nhà hàng tây cũng lấy thuốc ra hút, nói với Thời Học Bân: - Hồi xưa tôi có một ước mơ, đợi khi nào có tiền rồi, tôi uống rượu cho thỏa, mẹ nó, muốn rượu trắng có rượu trắng, muốn rượu vang có rượu vang. Có thuốc lá phì phèo thoải mái... Lão Thời, giờ anh có tiền rồi, phải chia cho tôi hai điếu...



Trần Phi Dung vừa ngồi uống nước ngọt vừa hứng thú nghe Trương Khác trò chuyện mọi người, cảm giác nghe y nói chuyện lúc nào cũng dễ chịu, không ngờ Trương Khác đột nhiên cài vào một câu nói đùa, bị sặc nước, đúng là tức không được, cười cũng không được, lại không muốn có hành động quá thân mật với Trương Khác trước mặt mọi người... Hai năm qua, sản nghiệp quán net Kiến Nghiệp có bước phát triển dài, tổng số máy của chuỗi quán nét dưới cờ Sáng Vực có hơn 1 vạn chiếc, dự kiến lợi nhuận năm nay sẽ tới 25 triệu.



Đám Đỗ Phi, Trần Phi Dung còn ở trong trường, đám Mông Nhạc mới tốt nghiệp chẳng được bao lâu, ngay cả Lệnh Tiểu Yến cũng mới chỉ tốt nghiệp hai năm, một đám người trẻ tuổi làm nên sự nghiệp lớn như thế, cho dù giới truyền thông tuyên truyền thành kỳ tinh sáng nghiệp sinh viên cũng không phải là quá. Huống hồ nghiệp vụ chính của Sáng Vực hiện nay trừ kinh doanh quán nét, còn có bồi dưỡng nghiệp vụ internet.



Năm 99, tiêu điểm và đặc trưng dễ thấy của làn sóng công nghệ là tư bản hóa, chứng khoán hóa, sự thành công của Côn Đằng Online ở sàn giao dịch Nasdaq có ý nghĩa điển hình, Hải Túc mượn xác lên TTCK chẳng qua là hình ảnh thu nhỏ của bối cảnh đó mà thôi.



Mặc dù ở Sáng Vực đám sáng lập như Đỗ Phi, Mông Nhạc cùng quỹ sáng nghiệp Vườn Sồi năm 90% cổ phần, còn đám Lệnh Tiểu Yến, Thời Học Bân, Tần Cương chỉ nắm 10%, hơn nữa khi bán nghiệp vụ quán net đi, tuyệt đại bộ phận tài chính vẫn giữ lại để phục vụ sự phát triển sau này chứ không chia tiền, nhưng mọi người nghĩ thôi cũng thấy vui, ít nhất có thể tính toán tương đối chuẩn xác tài sản của mình là bao nhiêu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK