Tham dự bữa tiệc ngoài đại biểu Hoa kiều đương địa, còn có đại biểu cơ cấu mậu dịch thương nghiệp trong nước trú ở Perth, những người này thấy Cố Chí Nghị đều hết sức nhiệt tình, tuy Trương Khác và Diệp Kiên Bân mới là vị khách chính, nhưng Cố Chí Nghị vừa mới vào đại sảnh lập tức thành nhân vật chính.
Mặc dù sản nghiệp sắt thép trong nước dựa vào tài nguyên khoáng thạch của Tây Úc còn chưa cao, nhưng chỉ cần là nhà máy sắt thép và doanh nghiệp mậu dịch trong nước có chút tầm nhìn đều lục túc tới Perth lập cơ cấu nghiệp vụ rồi, thương nhân Trung Quốc ở Perth không hiếm.
Do quặng sắt trong nước nhập khẩu từ Tây Úc chủ yếu qua Trung Dã Úc Châu, cho nên những công ty mậu dịch này coi Cố Chí Nghị như cha mẹ tái sinh.
Khi mà đường vận chuyển đã bị Tất Thác, Lực Thác và tập đoàn Nhật khống chế, chỉ đơn thuần tiến hành mậu dịch khoáng thạch không thể có được lợi nhuận siêu cao, lại còn gánh nguy hiểm nhất định, nhưng có hơn không, cơ cấu thu mua khoáng thạch trong nước có thể vươn tới Tây Úc thế nào cũng là chuyện tốt.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân cũng chẳng muốn đau đầu ứng phó với quá nhiều người, liền cùng Trương Thụ Hòa ngồi một bên bàn việc chính. Cố Chí Nghị và Hoàng Minh Sinh ứng phó một lúc mới quay về bàn tiệc chính.
- Cám ơn lãnh sự Trương tổ chức bữa tiệc này để Cẩm Hồ có cơ hội làm quen tâm sự với các đại biểu Hoa kiều và cơ cấu mậu dịch. Trương Khác giới thiệu mọi người xong liền thẳng thắn nói ra ý đồ chuyến đi này: - Chúng tôi tới Perth khảo sát thương nghiệp chủ yếu là vì sắp thép Đông Sơn sau khi cải tiến kỹ thuật mỗi năm cần nhập từ Tây Úc chừng 180 vạn tấn quặng sắt chất lượng tốt từ Tây Úc. Sau khi sắt thép Đông Sơn dung hợp với sắt thép Đông Hải, nhu cầu quặng sắt chất lượng sẽ lên tới 2500 vạn tấn, chúng tôi hi vọng Tây Úc ít nhất có thể cung cấp 1000 vạn tấn.
Cổ Chí Nghị mắt sáng lên, Trung Dã kinh doanh ở Úc Châu 11 năm, sản lượng quặng sắt mỗi năm chỉ có 300 vạn tấn, ông ta phí bao tâm tư thuyết phục tổng công ty tăng sản lượng lên 1000 tấn, tổng công ty do dự hơn một năm chưa quyết định, Cẩm Hồ vừa tới Perth một cái là báo ra nhu cầu 1000 tấn, lòng tham thật kinh người.
Cố Chí Nghị hiểu rõ sản nghiệp sắt thép trong như như lòng bàn tay, hỏi: - Cẩm Hồ nếu muốn nhập khẩu mỗi năm 1000 tấn quặng sắt, tựa hồ phải đi bàn với Lực Thác hoặc Tất Thác, tôi nghĩ Trung Dã không ai có thể làm chủ cung cấp 1000 vạn tấn này cho Cẩm Hồ.
Những doanh nhân mậu dịch ngồi bàn bên đứng cả dậy, nếu như quặng sắt bị người khác bao thầu hết, bọn họ ở lại đây cũng chỉ uống gió tây bắc, phủi đít về nước cho xong.
Trương Khác lắc đầu: - Số quặng sắt chúng tôi cần không chiếm lượng cung cấp của các vị, cũng không hợp tác với Lực Thác (Rio Tinto) hay Tất Thác (BHP Billiton), chúng tôi muốn đầu tư cơ sở cung ứng của mình...
Câu này tức thì khiến xung quanh xôn xao.
Trương Thụ Hòa, Hoàng Minh Sinh, Cổ Chí Nghị không nói lời nào, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang các bàn khác, có người hoài nghi châu đầu nghị luận, có người kinh ngạc, có người cười rộ lên khinh bỉ, chỉ coi Trương Khác khoác lác không biết ngượng mồm.
Cố Chí Nghị cũng hoài nghi Trương Khác không hiểu một mình đầu tư xây dựng cơ sở khai thác độc lập một năm cung cấp 100 tấn quặng sắt là khái niệm thế nào, nhưng cho dù Trương Khác khoác lác một mục tiêu không thực tế cũng nên tâng bốc góp vui, trong nước người thích nói xuông nhiều lắm.
Cố Chí Nghị không nói thẳng ra, có điều khách khứa tham gia yến tiệc lại chẳng chiếu cố thể diện người khác lắm, thức thì có người đứng lên nói: - Cậu có biết năng lực xuất nhập của hải cảng Tây Úc mỗi năm là bao nhiêu không? Có biết năng lực vận tải đường sắt từ khu mỏ tới hải cảng là bao nhiều không? Tất Thác và Lực Thác gần như chiếm hết năng lực vận tải ở Tây Úc rồi, trừ khi công nhân của cậu là đại lực sĩ, có thể vác quặng sắt về nước, nếu không ha ha ha....
- Ông ta khôi hài đấy chứ. Cố Chí Nghị muốn hóa giải xấu hổ cho Trương Khác, giải thích: - Trung Dã cũng luôn muốn tăng sản lượng lên 1000 tấn, nhưng đây không phải là chỉ là vấn đề đầu tăng đầu tư khai thác, mà là vấn đề làm sao vận chuyển được...
Một người trung niên trông có vẻ trung hậu cũng tới giải thích cho Trương Khác: - Đám doanh nhân chúng tôi chủ yếu dựa vào Trung Dã kiếm sống, vì sao chúng tôi không trực tiếp tới mỏ mua quặng? Chủ yếu vì không giải quyết được vấn đề vận chuyển, hai doanh nghiệp mỏ lớn kia khống chế hệ thống vận chuyển cực nghiêm, chỉ vừa vặn thỏa mãn nhu cầu của bọn họ thôi. Vấn đề không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Chúng tôi cũng nghe nói thương vụ Cẩm Hồ đầu tư bố cục rất lớn trong nước, nhưng ở Tây Úc một hai trăm triệu USD cũng chỉ làm được một doanh nhân mậu dịch lớn thôi... Đấy... Ông ta chỉ một người khác: - Ông ta là đại biểu của Thành Cương, trong xí nghiệp dân doanh nước ta thì Thành Cương có quy mô rất lớn, tài sản hơn chục tỷ, năm ngoái cũng phái đại biểu tới đây định xây dựng cơ sở cung ứng quặng sắt...
Những người ở đây đa phần chỉ coi đám Trương Khác, Diệp Kiến Bân là đại biểu bình thường của Cẩm Hồ, trong số bọn họ không thiếu phú ông trăm triệu, chẳng bị cái danh Cẩm Hồ dọa sợ.
Trương Khác đứng lên nói với người trung niên trung hậu giải thích hộ kia: - Chúng tôi cũng biết đầu tư xây dựng cơ sở khai thác rất khó, tổng lãnh sự quán nhiệt tình mời mọi người tới đây, chúng tôi cũng mong mọi người giúp bày mưu tính kế, thậm chí tiếp thêm một bước chung vai góp xức tác thành việc này, kết hoạch của chúng tôi là đầu tư từ 1 tới 1.5 tỷ USD xây dựng cơ sở cung ứng quặng sắt này, à nói là cơ sở cung ứng cũng không chính xác, phải nói là chuối cung ứng.
- Hả! Người trung niên kia ngớ ra, ông ta vốn đang chuẩn bị mấy lời giáo huấn đại biểu trẻ tuổi không biết trời cao đất dầy của Cẩm Hồ, lúc này há hốc mồm, không biết phải nói tiếp ra sao.
Cố Chí Nghị nghe xong vui mừng đứng dậy: - Cẩm Hồ muốn xây dựng cửa cảng, đường sắt ở Tây Úc sao?
- Muốn đột phá sự phong tỏa của Lực Thác và Tất Thác chỉ còn cách xây dựng đường sắt, cửa cảng của riêng mình. Đầu tư 1 - 1.5 tỷ xây dựng tuyến đường giao thông chính có chút khó khăn, nhưng chúng tôi chỉ xây tuyên đường vận chuyển 1000 tấn quặng sắt thì không thành vấn đề.. Trương Khác bình thản ngồi xuống: - Đương nhiên phải tìm được khu mỏ mới có thể xác định tuyến đường, rất nhiều việc phải giờ mọi người trợ giúp.
1000 vạn tấn quặng sắt tốt có thể cung ứng cho nhà máy sắt thép sản lượng 700 vạn tấn, đầu tư một nhà máy như thế, tiết kiệm tài chính cũng cần 2 tỷ mới được, thương vụ Cẩm Hồ xa xỉ tới mức lấy 1 tỷ ra xây dựng chuỗi cung ứng?
Đầu tư sắt thép trong nước lợi nhuận cực cao, nhưng Tây Úc không phải địa bàn của mình, vả lại đám tài phiệt kia cũng không dễ dàng để người ta đoạt miếng cơm trong miệng, theo suy nghĩ của người bình thường, Cẩm Hồ mà có số tiền này thật, chẳng bằng xây dựng nhà máy sắt thép trong nước ổn thỏa hơn.
Những lời này của Trương Khác làm người có mặt kinh ngạc hoặc nghi hoặc, nhưng khinh miệt Cẩm Hồ không biết trời cao đất dầy không còn nữa.
Sau bữa tiệc là hoạt động giao lưu hữu nghị.
Cổ Chí Nghị giới thiệu thân phận của Diệp Kiến Bân, là tổng giám đốc của thương vụ Cẩm Hồ chứ không phải là đại biểu bình thường, bọn họ đều là nhân vật trong nghề, biết chuyện Cẩm Hồ đầu tư xây cảng Đông Sơn hơn 2.5 tỷ USD, tất nhiên không nghi ngờ Cẩm Hồ huy động được 1.5 tỷ cho chuỗi cung ứng quặng sắt. Cố Chí Nghị không rõ thân phận cụ thể của Trương Khác nên chỉ giới thiệu hàm hồ cho qua, Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhân cơ hội này chính thức giới thiệu Địch Đan Thanh là đại biểu của thương vụ Cẩm Hồ tại Úc.