Trần Dũng nói oang oang, chẳng ngại Trương Khác ngồi bàn bên cạnh có thế nghe thấy lới mình, tay vừa nói vừa sờ mông cô gái ở bên, cô gái đó nói hắn ăn nói thô tục, ngúng nguẩy đưa tay ra véo hắn, chẳng biết Trần Dũng thì thầm gì đó vào tai cô ta, làm cô ta bật cười, mặt còn ửng đỏ, cái mông đẫy đà ngồi lên tay Trần Dũng, mặt quay sang nói chuyện với cô gái đi cùng.
Cô gái còn lại sau khi đi vào cởi áo khoác ra, mặc áo chun màu cà phê ngồi đó có vẻ thiếu tự nhiên, ánh mắt u oán, đại khái phản cảm với kiểu nói chuyện cố ý thô bỉ của Trần Dũng và thái độ phóng túng khinh người của hắn, nhưng lại cực kỳ khao khao thủ đoạn kiếm tiền thần kỳ cùng cuộc sống xa hoa của hắn, đại khái là loại muốn buông thả nhưng lại không cam tâm.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp đó chân rất dài, Trương Khác đoán chắc là học vũ đạo ở Học viện Âm nhạc, hoặc là học viên ca vũ đoàn quân đoàn. Cả xã hội đang vật chất hóa, Trương Khác nhớ lại thời mình còn đơn thuần, cứ nghĩ những cô gái xinh đẹp, bản tính nhất định cũng đoan chính lương thiện, nhớ lại thật buồn cười.
Thấy Trần Dũng khoe khoang đặt di động 2 màn hình của Ái Đạt lên bàn, Trương Khác đang buồn chán, có ý chọc hắn một phen, lấy di động của mình ra, di động lam bảo thạch dưới ánh tịch dương tỏa ánh sáng long lanh, cùng vỏ máy kim loại hàng không phát ra ánh kim mịn màng hết mức.
Di động 2 màn hình của Ái Đạt giá thị trường đều trên 6000, thuộc về hàng cao cấp, tinh tế thời thượng, nhưng đem so với chiếc điện thoại di động chuyên dụng của Trương Khác, làm Trần Dũng hận không thể dấu chiếc di động của mình đi ngay lập tức.
- À, chào... Trần Dũng bắt chuyện với Trương Khác: - Chiếc di động đó cậu mua ở đâu thế?
Mặc dù Hồ Kim Tinh cảnh cáo hắn không được trêu vào Trương Khác, bản thân hắn cũng biết Trương Khác không thể đụng vào được, hoàn khố cũng chia đẳng cấp, Trương Khác được liệt vào hạng hoàn khố cực đỉnh rồi, trước đó thậm chí vì chuyện Thời Học Bân thiếu chút nữa ra tay, nhưng cũng chưa tới mức gặp mặt không có cả dũng khí hỏi một câu.
Loại xuất thân gia đình như Trần Dũng rất thực tế, da mặt dầy, cho rằng Hồ Kim Tinh từ bỏ Trần Phi Dung là có thể tới gần Trương Khác rồi.
- Mua? Trương Khác ngạc nhiên nhìn hắn: - Tôi chưa bao giờ mua di động, chiếc di động này do một nhà thiết kế và công ty di động làm riêng cho tôi... Thấy mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc di động, liền đưa cho hắn xem.
Nghe Trương Khác nói vậy, Trần Dũng không khỏi sinh ra sự tự ti, cẩn thận nhận lấy chiếc di động, cứ như sợ không may làm rơi hỏng, cầm lấy xem mới càng nhận ra chỗ đắt giá của nó, hai cô gái bên cạnh cũng tròn mắt ghé đầu vào ngắm nghĩa.
- Em là học viên ca vũ đoàn à? Trương Khác hỏi:
- Dạ.. Cô gái kia ngẩng đầu lên: - Anh hỏi em sao?
- Ừ, em tên là gì.
- Hồ Duy Giai, bọn em đều ở ca vũ đoàn quân khu. Hồ Duy Giai dè dặt nói, cô ta sớm chú ý Trương Khác ngồi đó xem sách một mình rồi, khí chất nhàn nhã tỏa ra trên người y giống như mặt nước Yến Quy Hồ, tuyệt đối không phải hạng thô lô cố ý ra vẻ như Trần Dũng có thể bỉ được.
Cũng giống như thiếu nam hoài xuân nhìn cô gái xinh đẹp ngồi điềm tĩnh đọc sách, trong lòng sinh ra tình cảm, thiếu nữ hoài xuân với chàng trai anh tuần, khí chất hơn người cũng sinh thiện cảm diễn tả.
- Anh tên là Trương Khác, trước lạ sau quen, nếu anh còn nhớ trước kia đã gặp em ở đâu như thế chúng ta được coi là bạn chưa? Trương Khác cười mê hoặc:
- Anh đã gặp rồi à? Sao em không nhớ nhỉ? Cô gái cười có chút thẹn thùng lại có chút hưng phấn hỏi:
- A, anh có việc phải đi đây. Trương Khác đột nhiên đứng dậy bỏ đi:
Trần Dũng chẳng hiểu ra sao, gọi với theo: - Di động của cậu...
Trương Khác ra cửa rồi quay lại, nhìn Hồ Duy Giai làm bộ ngạc nhiên: - Ồ, em cũng uống cà phê với bạn ở đây sao? Rồi ung dung ngồi xuống chỗ cũ: - Anh còn nhớ trước kia đã gặp em ở đâu như thế chúng ta được coi là bạn chưa?
Cô gái bật cười, vẻ mặt thùy mị hết sức dễ thương, nũng nịu nói: - Chưa thấy ai vô lại như anh... Được rồi, coi như chúng ta là bạn.
Trương Khác vẫy tay gọi phục vụ tới, dặn vài câu rồi nói với Hồ Duy Giai: - Em mặc áo chun màu cà phê, trông nhu hòa tinh tế, giống như phong cách cà phê Lam Sơn thuần hương vừa miệng. Mái tóc em dưới ánh hoàng hôn có sắc màu như cà phê Mạn Gia Đặc, anh bảo phục vụ pha thêm cà phê Mạn Gia Đặc vào cà phê Lam Sơn, Lam Mạn, Lam Mạn, cái tên này tựa hồ vô cùng họp với em...
*** màu xanh mềm mại.
Trần Dũng mắt trố ra, nhìn Hồ Duy Giai thẹn thùng phấn khích đứng dậy đi qua bàn Trương Khác, trong lòng trừ chua chát tự ti, ngay cả chút ghen tị cũng chẳng có. Hắn tán tỉnh Hồ Duy Giai lâu lắm rồi, cuối cùng đưa được Tạ Đình Đình bạn thân của Hồ Duy Giai lên giường, định đi đường vòng nói không chừng có cơ hội 3P, nào ngờ chỉ năm phút thôi Trương Khác đã lấy mất nửa hồn vía của Hồ Duy Giai rồi.
Trương Khác mỉm cười mời Hồ Duy Giai ngồi, đang định nói chuyện thì lưng bị Lý Hinh Dư cầm bút chọc một cái, Trương Khác quay đầu lại nhìn, Lý Hinh Dư vẫn ngồi xoay lưng lại phía y, bàn tay trắng nõn giơ cao qua đầu kẹp một tờ giấy, Trương Khác nhận lấy xem, bên trên Lý Hinh Dư dùng tiếng Hàn viết:" Anh là đồ vô lại, người ta chưa đọc cuốn tiểu thuyết đó!"
Hồ Duy Giai lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Lý Hinh Dư, chỉ là Lý Hinh Dư ngồi quay về phía cửa sổ, thêm vào mái tóc dài buông xuống, che đi bên mặt, từ chiếc áo đỏ thẫm bó sát người, có thể nhìn ra vóc dáng gợi cảm nóng bỏng của cô, Hồ Duy Giai nghi hoặc nhìn Trương Khác.
Trương Khác cầm lấy bút chì, dải tờ giấy ra bàn cho Hồ Duy Giai xem, lấy một cái bút chì vờ vịt phiên dịch, vừa viết vừa nói: - Cô ấy bảo, hôm qua gặp anh ở đây, cuốn sách anh đọc, cô ấy cũng thích, muốn mượn anh đọc... Nhún vai giang tay ra: - Tiếng Hàn ngắn gọn đa nghĩa như vậy đấy, chỉ vài ký tự thôi có thể biểu đạt được rất nhiều, phiên dịch ra mệt lắm... Đại khái ý từ cũng giống như vừa rồi anh nói với em ấy, đó gọi là trước lạ sau quen...
Hồ Duy Giai nửa tin nửa ngờ nghiêng đầu qua nhìn Lý Hinh Dư, lúc này Lý Hinh Dư hai tay ôm đầu mặt gần như vùi vào trong đống sách.
Trần Dũng tâm tình ủ rũ, không ngờ chẳng sinh nổi căm hận với Trương Khác, trả di động cho Trương Khác, bảo với phục vụ không cần mang nước tới nữa rồi bỏ đi, cô gái khoác tay hắn trước khi đi còn gọi Hồ Duy Giai một tiếng, Hồ Duy Giai hơi do dự, theo lý cô phải nên đi cùng bạn, trong lòng lại không muốn.
Trương Khác mỉm cười nói: - Em tới quán net Sáng Vực phải không? Uống cà phê xong anh cũng qua đó.
Hồ Duy Giai lúc này mới nói với bạn: - Một lát nữa mình tới.
Đám Trần Dũng đi rồi Lý Hinh Dư mới quay lại, còn không quay lại sẽ cười tới đau hàm mất.
Bất ngờ nhìn thấy khuông mặt thuân thuần kiềm diễm, tuyệt mỹ vô song của Lý Hinh Dư, Hồ Duy Giai sững người, các cô gái nếu quá tự tin vào dung mạo của mình, khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn quá nửa sinh ra tự ti. Quan trọng nhất là dáng vẻ thùy mị phát tán ra khí chất thanh thuần và quyến rũ cực kỳ tự nhiên, làm Hồ Duy Giai tự thẹn vì thua kém người khác, nhìn vẻ mặt của Trương Khác, hiểu ra cô gái này và Trương Khác rất thân thiết, có lẽ là một cặp đôi chưa biết chừng, xấu hổ tức giận vì bị trêu đùa, muốn đứng dậy đi ngay...