La Quân sắp sang tỉnh khác làm tỉnh trưởng, Trương Khác cũng sang Hong Kong bồi tiếp Đường Thanh đang thực tập ở quỹ khuyến học, trước tết Âm Lịch mới về, tối nay là lần cuối cùng gặp La Quân ở Kiến Nghiệp, lần sau gặp lại sẽ mang thân phận khác rồi.
- Được, buổi tối tôi nhất định sẽ tới, bằng vào chuyện này anh không cần thông báo cho tôi sớm như thế, nói đi, còn có chuyện gì nữa?
- Vừa mới nhận được tin tức ở phía Văn Chu, rạng sáng nay tìm thấy thi thể của Vương Hải Túc rồi. Mấy giây sau Diêu Văn Thịnh mới hạ thấp giọng nói, đoán chừng không muốn để Dịch Hinh nghe mấy chuyện xấu xa này.
- Ừm, có manh mối gì không? Trương Khác cũng cố gắng để ngữ khí nghe bình thường một chút, trong lòng y căm thù loại hành động tàn ác này.
- Thi thể tìm thấy ở trong động một ngọn giả sơn ở biệt thự ngoại ô Văn Chu, hiện đã tìm được hai nhân chứng, Nghiêm Văn Giới không thể tránh được liên quan, hắn và Lâm Tuyết đều đã bị gọi đi hiệp trợ điều tra.
Nghiêm gia sa cơ thất thế lúc này không ít người hào phóng đạp thêm cho vài cái, cả trong tối lẫn ngoài sáng đều có người sẽ đem chuyện này đổ lên đầu Nghiêm Văn Giới, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, kẻ làm chuyện ác rồi sẽ có ngày bị trừng phạt, cộng tất cả các tội danh lại như giết người, thao túng giá cổ phiếu, lừa đảo vay vốn, cho dù với tiêu chuẩn thẩm phán bình thường, nửa sau cuộc đời Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết sẽ phải sống sau nhứng bức tường cao với giây thép gai.
Đợi Trương Khác gập di động lại nằm xuống, Trần Tĩnh quay người qua gối đầu lên tay y: - Có chuyện gì không?
- Diêu Văn Thịnh mời anh buổi tối đi tham gia tiệc tiễn chân bí thư La, có thể về khá muộn, lúc đó em cứ ngủ trước đi. Trương Khác tì cằm lên đầu Trần Tĩnh, ngửi mùi tóc trộn lẫn u hương trên cơ thể cô, không muốn cô nghe được tin tức xấu làm hỏng tâm tình.
Ăn sáng xong, Trương Khác ngồi xe Trần Tĩnh rời Yến Viên, nửa đường xuống xe tới tòa nhà văn phòng của Sáng Vực Đông Đại, lúc này bầu trời có tuyết rơi lác đác.
- Bọn chúng đúng là trắng trợn! Giết người xong cứ thế chôn xác trong vườn hoa biệt thự. Mặc dù chẳng có thiện cảm gì với Vương Hải Túc, nhưng cách làm hung tàn như thế, vẫn khiến Đỗ Phi phẫn nộ.
- Vì bọn chúng hoàn toàn coi Văn Chu là địa bàn của mình, cho nên mới làm dám làm chuyện này, nếu như chẳng phải bọn chúng thất thế, ở Văn Chu ai dám vào biệt thự Nghiêm Văn Giới tìm kiếm, cuối cùng Vương Hải Túc có khả năng vĩnh viễn xử lý coi như người mất tích. Đó là nơi an toàn nhất.
Trương Khác nhìn quanh: - Tịch sư tỷ đâu rồi?
- Lão Mông đang an ủi chỉ ấy. Đỗ Phi hất đầu sang một gian phòng khách: - Còn ổn, không như Lâm Băng.
Mặc dù là bạn trai cũ chia tay đã lâu, bản thân cũng có người làm bạn suốt đời, nhưng nghe tin dữ như vậy, thật khó tránh khỏi đau khổ, lúc này đại khái nằm trong lòng người yêu là sự an ủi lớn nhất.
- Tới nước này rồi người ném đá xuống giếng sẽ rất nhiều, chúng ta chỉ cần quan tâm làm tốt chuyện của mình là được. Trương Khác vỗ vai Đỗ Phi: - Buổi tối cùng tao đi tham gia tiệc tiễn chân bí thư La.
Tuy nói là tiệc tiễn chân lấy danh nghĩa khu cao tân, nhưng cũng chỉ đặt một phòng bao lớn ở khách sạn Kiến Nghiệp.
Khi Trương Khác và Đỗ Phi đến nơi thì cơ bản khách khứa đã tới đủ, trừ những người quen như La Quân, Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh, Chu Tiểu Quân ra, còn có thư ký chuyên chức, cùng một người quen lâu ngày chưa lộ diện, Hoàng Khắc Quần phó thị trường thành phố Kiến Nghiệp.
Khi quan hệ giữ Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ vì hạng mục bột giấy ở thời kỳ đóng băng thì Hoàng Khắc Quân lúc đó vừa lên làm phó thị trưởng là người đầu tiên chủ động đứng lên tiến hành tiếp xúc với Cẩm Hồ về hạng mục Vườn Sồi.
Nhưng sau đó do Diêu Văn Thịnh nhảy dù từ TW xuống, cùng Vương Duy Quân thực hiện phá băng, trong mấy năm Cẩm Hồ phát triển lớn mạnh ở Kiến Nghiệp, Hoàng Khắc Quần trở thành nhân vật có hay không cũng được, chuyện này cũng có ảnh hưởng bởi đánh giá cá nhân Trương Khác, cũng vì khi ông ta làm chủ nhiệm khu cao tân thành tích không tốt.
Cho tới sau bạo loạn Indo năm 98, Hoàng Khắc Quần phối hợp với Vương Duy Quân phụ trách thu hút vốn người Hoa chạy khỏi Indo, mới hoạt động tích cực trở lại. Bằng vào chính tích này, tương lai Vương Duy Quân lên làm thị trưởng, ông ta sẽ thành nhân tuyển làm bí thư đảng ủy khu cao tân.
Khu cao tân do Hoàng Khắc Quần cộng tác với Diêu Văn Thịnh, đó là điều có lợi nhất cho sự phát triển của Cẩm Hồ, an bài này trong phạm vi chức quyền của La Quân, sau lưng cũng mơ hồ thể hiện chỉ thị của Lý Viễn Hồ.
Sau bữa cơm, Trương Khác và La Quân, Vương Duy Quân tìm một phòng trà bố trí trang nhã ở bên Yến Quy Hồ, từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống, có thể thấy cảnh sắc toàn bộ Yến Quy Hồ, lúc này cả thành phố đã sáng đèn, từng vùng sáng nối tiếp nhau, dưới trời đêm tuyết rơi khắp nơi, như vương miện trên đầu quốc vương phương tây.
Ở đằng xa là khu cao tân và kiến trúc vườn sồi, phát tán ánh sáng lưu ly đủ màu, chính là viên bảo thạch quý giá nhất trên chiếc vương miệng, hiện chỉ có thể nhìn thấy một bản thiết kế tòa nhà Cẩm Hồ khổng lồ, tạo hình thời thượng đơn giản hình tam giác, thiết kế sinh hoạt hóa đầy sức sống, từ ngày nó được công bố, đã định sẵn tỏa ánh hào quang chói lọi vô song.
Đợi phục vụ bày xong đồ pha trà lui ra, ba người bọn họ vẫn còn nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ bị cảnh đêm thu hút, nhất thời không ai muốn nói chuyện.
Cuối cùng do La Quân phá vỡ sự im lặng: - Vậy là rốt cuộc tôi không đợi được tới lúc tòa nhà này xây xong.
- Đợi tới khi hoàn công nhất định sẽ mời bí thư La tới tham gia, không có bí thư quan tâm và ủng hộ, bức tranh trước mặt chúng ta đây có lẽ đã hoàn toàn khác rồi. Trương Khác cười nói, y và Vương Duy Quân đều hiểu cảm giác có chút mất mác lúc này của La Quân.
Dù là ai tới lúc hoàn thành việc vẽ mắt cho rồng cũng có cảm giác này! Cho dù là thăng quan nơi khác.
Bên ngoài đúng là một bức tranh đẹp lộng lẫy! Trong mắt người ngoài, bức tranh này hoàn thành, công thần lớn nhất chính là mình người lèo lái Kiến Nghiệp những năm qua, nhưng bản thân La Quân hiểu, chàng thanh niên vừa mới trên 20 này mới là linh hồn ở đằng sau bức tranh, còn ông ta và Vương Quy Quân chỉ điểm tô thêm màu sắc của bức tranh mà thôi.
"Nếu thực sự hoàn thành được chiến lược sản nghiệp mới ở Kiến Nghiệp, tôi nghĩ thành phố này sẽ mãi mãi nhớ bí thư La." Đó là câu nói của Trương Khác trong lần đầu tiếp xúc riêng với La Quân ở sự kiện xử lý nhà máy nhuộm, việc kiến thiết thành phố mới đã thành hình, mặc dù trong cái đẹp vẫn còn chỗ tiếc nuối, nhưng không uổng mấy năm ở Kiến Nghiệp.
- Được, tới lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia, chứng kiến thời khắc lịch sử của Kiến Nghiệp. La Quân đứng dậy tới bên cửa sổ, lòng tràn ngập hào khí nói, lúc này ông ta không so đô chút được mất nữa, gần như thành một nhà chính trị hợp cách, mà không phải chỉ là một chính khách.
- Sự kiện này tôi sẽ liệt vào đại sự hàng đầu của chính phủ năm 2002. Vương Duy Quân nói đùa, đợi tòa nhà Cẩm Hồ xây xong đúng là năm 2002 rồi.
"Ha ha ha" ba người bọn họ không hẹn mà cùng cười lớn.
Cảnh hồ như mộng như ảo ánh chiếu lên bức tường kính của phòng trà, người trong phòng hoặc đứng hoặc ngồi, trông như người trong tranh.