Đã sắp 10 giờ, hoa trong các cửa hàng còn có hạn, phải để phục vụ chuyện làm ăn của cửa hàng, không thể đưa hoa tới, lúc này liên hệ với thương lái mua hoa của nông dân cũng không kịp nữa, thi thoảng có thương lái thừa hoa cũng thừa cơ báo giá trên trời, làm người ra cau mày.
- Xe đằng sau Đỗ Phi là xe gì thế? Tần Cương đứng chỗ cao, qua đám đông nhìn thấy chiếc Porsche vàng thời thượng của Đỗ Phi trước tiên, phía sau còn có mấy chiếc xe tải.
- Í, hay là lão đại sớm đã tính tới khó khăn của chúng ta? Thời Học Bân nhảy lên bục cao nhìn, thấy một chiếc xe tải đã đỗ lại, lái xe xuống mở thùng sau ra, đỏ rực, quả nhiên là toàn hoa hồng, Đỗ Phi và Thịnh Hạ xuống xe, chen lấn đám đông đi tới.
- Nghe nói tên tiểu tử nhà anh chuẩn bị tặng hoa hồng cho toàn bộ thiếu phụ, thiếu nữ Kiến Nghiệp, tôi lo anh làm hỏng chuyện nới tới chi viện. Thời gian hơi gấp, chỉ có thể điều được mấy xe hoa từ vườn hoa Hải Châu, Tân Thái tới. Nếu vẫn không đủ phát, anh cứ đợi mất mặt đi. Đỗ Phi đi tới đấm vai Thời Học Bân đùa:
Nhìn thùng xe xe đầy chặt hoa hồng, lại có mấy xe, chắc phải tới mấy chục vạn bông, Thời Học Bân mới biết khi Trương Khác nói chuyện này với mình đã lường trước được khả năng có thể giống như đốm lửa nhỏ thiêu rụi thảo nguyên, không thể thu thập được, nên sớm thông báo cho Đỗ Phi đưa hoa tới, hắn hưng phấn ôm Đỗ Phi một cái, rồi tổ chức người đi phân phát hoa.
- Cậu nói sớm một câu có phải chúng tôi bớt đi vài sợi tóc bạc không. Diêu Văn Thịnh đi tới nói với Đỗ Phi: - Mọi người đi qua trung tâm thành phố, nhìn thấy rất nhiều đứa bé tới rao bán hoa, còn có cả đứa lau giày, ăn xin, đôi khi bị bọn chúng bám lấy còn có chút khó chịu, thầm nghĩ thành phố này có khi hình thành trăm kiểu nghề nhi đồng rồi. Nhưng qua chuyện hôm nay mới giật mình, số trẻ em trên phố cộng lại không 1 vạn cũng phải 8 nghìn. Cả thành phố rất nhiều đứa bé theo cha mẹ tới làm công, nhưng không có trường học nào thu nhận, đây là điều trước kia thành phố chưa chú y, hay nói cách khác chưa đủ coi trọng.
Đỗ Phi gật đầu: - Tối nay có rất nhiều báo chí truyền hình cho đăng việc này, chắc sẽ tiếp tục theo dõi phỏng vấn trẻ em đường phố chứ?
Diêu Văn Thịnh chỉ cười, câu hỏi này khó mà trả lời được, tuy nói thành phố hẳn sẽ chú ý, nhưng những bài báo công khai, trong mắt một số quan viên là bôi xấu thành phố, tát vào mặt họ, nếu không đi sâu đăng tin, chẳng có tác dụng làm gương cho các thành phố khác, ảnh hưởng thực tế rất hữu hạn. Hắn nghĩ có lẽ đó mới là ý đồ thực sự của Trương Khác khi bày ra cái trò này, cũng chẳng trách được, quyền thế của Cẩm Hồ có lớn đến đâu, một số quan viên cũng không muốn thấy Cẩm Hồ vung tay múa chân ở vấn đề xã hội.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đối với sinh viên các trường xung quanh chẳng có nơi nào qua đêm Thiên Hỉ tốt hơn đỉnh Yến Quy nữa, đám Lục Thiên Hựu ngồi xe chuyển hoa hồng lên núi, nhìn thấy trên đường đừng đôi từng cặp kết bạn với nhau lên núi, rất nhiều người chẳng đi đường, mà men theo con đường nhỏ lên núi.
Lục Thiên Hựu và Thẩm Tiêu ở trong xe, Đổng Dược Hoa ngồi ở hàng ghế trước nhận điện thoại, quay lại nói với họ: - Con bà nó, Khác thiếu gia có chuẩn bị từ trước rồi, làm chúng ta lo uổng công, cậu ấy bảo Đỗ lão đại mang mấy xe hoa hồng tới, đủ ứng phó ở dưới núi, chúng ta chỉ cần lo chuyện trên núi.... Phát hết hoa chúng ta ở lại luôn, tôi rất chờ mong nhìn mặt trời mọc ngày mai.
Thế cũng đủ mệt rồi, Lục Thiên Hựu nhìn ra ngoài cửa sổ, đỉnh núi Yến Quy rất rộng, người lên nũi phân tán trong đó: - Bằng vào mười mấy người chúng ta thì tới bao giờ mới phát xong chỗ hoa này.
- Trên núi chắc rất nhiều sinh viên trường chúng ta, chuyện phát hoa hồng đã lan đi rồi, tới trên đó hiệu triệu một chút, sẽ có rất nhiều người giúp. Bạn gái Đổng Dược Hoa là sư tỷ học viện ngoại thương ngồi ở ghế trước nói:
Tới Khổng Tước viên trên đinh núi, phát hiện ra bãi đỗ xe gần như bị biển người lấp kín rồi, mọi người đây một nhóm, kia một nhóm, giải báo trên mặt đất, ngồi đánh bài tán gẫu, đợi thiên niên kỷ mới.
Tin tức sớm đã lan truyền khắp nơi, xe bên này vừa đỗ lại, chẳng cần Lục Thiên Hựu lên tiếng, mọi người đã đổ dồn tới, Lục Thiên Hựu nhìn thấy mấy người quen, đẩy cửa xe ra gọi lớn: - Vu Trúc, có bao nhiều người trong học viện chúng ta thì bảo lại hết đây giúp nào.
Vu Trúc thấy chủ tịch hội sinh viên học viện từ xe xuống, lại nhìn thấy từng hộp hoa hồng đầy ắp, vội cùng Trần Ninh và hai người bạn cùng phòng chạy tới: - Thì ra tin tức đều là thật cả.
Lục Thiên Hựu bảo bọn họ mang những hộp hoa đi phân phát, mọi người nhiệt tình rất cao, có điều muốn phát hết mấy vạn bông hoa cho tất cả các cô gái trên núi rất phí thời gian, đợi phát hết hoa thì đã gần 12 giờ.
Mọi người đều hưng phấn đứng dậy, chuẩn bị đón thời khắc quan trọng nhất của đêm Thiên Hỉ.
Thẩm Tiêu thấy Trần Ninh chạy đi chạy lại phát hoa, mệt tới mặt đỏ hồng, đứng đó trông như đóa hoa lang trong sơn cốc, nhìn thấy trong tay Trần Ninh trống không, từ xe xuống đưa cho cô một bông hoa: - Cái người kia nhất định vui lòng tặng em một bông hoa.
- Thiên hạ thực sự có người như vậy sao? Vu Trúc hỏi: - Sư huynh, sự tỷ có quen anh ta à?
- Chỉ có bạn không tin, thiên hạ thế nào cũng có một hai người ngốc. Trần Tĩnh đấu khẩu với Vu Trúc, rồi lại cười nói với Thẩm Tiêu: - Có điều anh ấy ngốc thật, vì bày tỏ với bạn gái, mà tặng hoa cho toàn bộ các cô gái. Nhìn đồng hồ, vừa đúng 12 giờ, mơ mộng nói: - Và nếu anh ấy đủ ngốc, lúc này nên bắt pháo hoa từ Yến Quy Hồ lên, như thế mới là ngốc hoàn mỹ.
Giọng nói trong trẻo êm ái của Trần Ninh còn chưa dứt, từ đằng xa truyền tới tiếng động lạ, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một ánh sáng từ giữa lòng hồ vọt lên bầu trời, thình lình nở bùng ánh bạc mỹ lệ giữa trời đêm tĩnh lặng.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
- A, có người bắn pháo hoa. Người đứng ở bên cửa sổ vui mừng reo lên, Lý Hinh Dư cũng ngạc nhiên quay đầu lại, lúc này chỉ nghe thấy tiếng nổ truyền vào trong phòng, nhìn về phương hướng Yến Quy Hồ, bầu trời đã xuất hiện một quả cầu lớn, tỏa ra ánh kim chói lọi, không ngừng lan rộng giữa bầu trời, như có vô số bông hoa đang không ngừng xòe nở.
Người tham gia yến hội đều tràn tới cửa sổ xem, có người vỗ tay vì cảnh đẹp trước mắt, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng reo hò của nam nữ tụ tập bên hồ, toàn bộ bầu trời Yến Quy Hồ bao phủ bởi bông hoa lửa sáng chói, đủ màu sắc rực rỡ.
Lý Hinh Dư đưa mắt nhìn bông hoa hồng cài trên ngực áo, nở nụ cười, dưới lầu có người phát hoa hồng, nam sinh đi xuống mang phát cho mỗi cô gái một bông, Lý Hinh Dư có thể đoán ra tất cả đều là chủ ý xấu của Trương Khác, nên cài hoa hồng lên ngực, chỉ là không biết y trốn trong góc nào, đang ở cùng với ai ngắm nhìn cảnh đẹp này.
Tên bầu trời Yến Quy Hồ, những bông hoa lửa đua nhau khoe sắc màu, dưới ánh sáng pháo hoa, chẳng biết từ khi nào đã có mấy chiếc thuyền tụ tập ở giữa hồ, hình thành đại vũ đài biểu diễn pháo hoa, còn có mười mấy chiếc thuyền nhỏ mang loa công suất cao phân tán khắp nơi gần hồ, cùng với loại pháo hoa khác nhau bắn ra, âm nhạc cũng không ngừng biến đổi, làm không gian tràn ngập sắc thái mộng ảo mê hoặc.
Thời Học Bân ngây ra nhìn pháo hoa nở bùng giữa lòng hồ, từng tiếng hoan hồ liên hồi bùng phát, nhìn Đỗ Phi và Thịnh Hạ cũng kinh ngạc, nhân lúc tiếng hoan hô tạm lắng xuống, nói: - Khác thiếu gia thật không có nghĩa khí, dấu hết tất cả mọi người, nếu ai không thức đêm, chẳng phải bỏ lỡ bữa tiệc pháo hoa này hay sao.