Mục lục
Quan Lộ Thương Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đã tìm được ba người bọn họ, đều bị thương với mức độ khác nhau, bị nhốt trong một mỏ hoang ở bắc Tây Đường, trông coi bọn họ có bốn tên, chúng tôi khống chế được ba, một tên bỏ chạy tới thôn gần đó, người trong thôn đã bị kinh động... Hiện chúng tôi đang rời hiện trường.

Trương Khác vừa nghe báo cáo vừa dừng một chiếc điện thoại khác gọi cho Hà Kỳ Vân:

- Bên phía anh có thể hành động được rồi...

Tây Đường là xào huyệt của Đường gia, căn cơ của bọn chúng ở đó rất sâu, hơn nữa rất nhiều người dựa vào khai thác kiếm lợi, tìm được người chưa phải là xong, nếu để bọn chúng kích động nhân dân bao vây ảnh sát vũ trang chuyện rất rẩy ra, khống chế anh em Đường Anh Dục có thể tiến hành khống chế Tây Đường từ xa, cũng có thể đề phòng bọn chúng bỏ trốn.

Trương Khác lập tức gọi điện cho Lương Vĩ Pháp, nghe giọng là biết ông ta vẫn chưa ngủ, không biết đang đợi tin tức về việc phóng viên Tân Hoa

Xã mất tích hay nghĩ vấn đề bán Thần Hi:

- Đã tìm được ba phóng viên Tân Hoa Xã, bọn họ đúng là bị thế lực địa phương ở Tây Đường bắt giam trái phép, được cảnh sát vũ trang cứu ra, một trong số người bị bắt là con trai tướng quân Thôi Văn Nghị của bộ tổng trang bị, tỉnh trưởng Lương thấy vụ án này có thích hợp để sở công an Giang Nam trực tiếp tham gia không?

Cả buổi tối Trương Khác không nói gì, đột nhiên lúc này nói ra thân phận của cha mình, Thôi Úc Mạn ngạc nhiên nhìn y.

Lúc này điện thoại bàn cũng reo vang, đại khái Thôi Văn Nghị được tin gọi tới, Trương Khác ra hiệu cho Thôi Úc Mạn nhận điện.

Đường Anh Bồi tức điên người, vừa mới được thả ra chưa đầy một đêm lại có cảnh sát xông vào phòng đè chặt trên chiếc giường lớn hào hoa, lòng uất ức rống lớn: Mẹ nó, có còn là khách sạn 5 sao nữa không, gọi gái mà cũng bị cảnh sát tóm?

Hai ả gái gọi cũng rất bất ngờ, sợ hai kéo chăn che cơ thể trần truồng.

Đường Anh Bồi bị lôi ra khỏi phòng, thấy anh trai cũng được hưởng đãi ngộ tương tự, ông ta nhịn lâu lắm rồi, tóm lấy tay cảnh sát gầm lên:

- Đm, là thằng nào chỉnh bọn tao, có gan thì ra mặt đi, lén lén lút lút không phải anh hùng.

Hà Kỳ Vân quay đầu lại lạnh nhạt nói:

- Ông muốn toàn bộ khách ở đây ra nhìn mình thì xin cứ tiếp tục hét to vào. Các ông chỉ có thể tự kêu xui xẻo thôi, đúng lúc trong cục đang thực hiện hành động truy quét mua bán dâm, đứng nói là ở khách sạn, dù các ông chơi gái ở nhà chúng tôi cũng xông vào bắt. Ông còn phát ngôn bừa bãi, tôi chẳng ngại cho ông thêm một tội danh phỉ báng.

Đường Anh Dục chỉ mặc một cái áo may ô, trông rất nhếch nhạc, ông ta thừa sức hiểu đây không đơn giản là chuyện truy quét mau bán dâm, ổn định lại tinh thần, nói với Hà Kỳ Vân:

- Cho tôi gọi điện thoại đã được không?

- Ông tưởng rằng gọi điện tìm một nhân vật lớn nào đó thì chuyện các ông làm tối nay coi như chưa làm à?

Hà Kỳ Vân hừ một tiếng, lệnh cho cảnh sát:

- Áp giải bọn chúng về cục, không nghe bọn chúng nói.

Bị đưa lên hai chiếc xe khác nhau, Đường Anh Dục dù không thông thuộc đường lối Kiến Nghiệp lắm, nhưng nhìn xe đi qua một chiếc cầu lớn, nghi ngờ hỏi:

- Các người là cảnh sát ở đâu? Định đưa chúng tôi đi đâu?

Cảnh sát khinh miệt đáp:

- Chi cục khu cao tân, thế nào, chẳng lẽ chúng tôi không được vào phố Tân Thị bắt người à?

Đường Anh Dục có dự cảm đại nạn ập tới rồi, Đường Anh Bồi bị bắt ở ngõ

Học Phủ là do chi cục khu cao tân bắt, có điều nơi đó thuộc phạm vi khu cao tân, lần này rõ ràng bọn họ ở trung tâm thành phố, vẫn là cảnh sát khu cao tân bắt, có ma mới tin không ai sai phái đằng sau.

Kẻ này là ai, có ý đồ gì, chơi gái căn bản chẳng phải là tội, vì sao kẻ này cứ khiêu khích mấy lần liên tiếp? Đường Anh Dục lại lo tình hình phía Tây Đường, liên hệ với chuyện ba phóng viên Tân Hoa Xã, đáng tiếc ông ta bị khống chế, đừng nói là được dùng điện thoại, thậm chí đám thuộc hạ ở tầng dưới cũng không hay biết gì.

Đường Anh Dục mắt nhìn chằm chằm Hà Kỳ Vân nhìn phía trước, điện thoại của ông ta ở đó, có mấy cuộc điện thoại gọi đến, Hà Kỳ Vân đều không nghe.

Xe đi qua cầu, Hà Kỳ Vân mới quay đầu lại giơ di động của Đường Anh Dục với thái độ mèo vờn chuột, trào phúng:

- Ở Chương Châu liên tục gọi tới mười mấy cú điện thoại rồi, không biết ở đó xảy ra chuyện gì mà sáng sớm thế này gọi tới phá giấc mộng đẹp của ông nhỉ?

- Đây mà là mộng đẹp à?

Đường Anh Dục ngồi kẹp giữa hai cảnh sát, giơ tay bị còng lên, cố trấn tĩnh nói:

- Nói thẳng ra đi, rốt cuộc ở Kiến Nghiệp chúng tôi đã đắc tội với ai, phải làm sao mới có thể chuộc lỗi được?

- Phải giải thích bao nhiêu lần đây, chúng tôi làm theo phép nước, ông tưởng chúng tôi không có việc gì làm, chuyên môn chỉnh ông à? Đánh giá bản thân cao quá đấy.

Hà Kỹ Vân nghiêm trang nói, di động trong trong túi vang lên, liền vội nhận điện:

- Hai người bọn chúng coi như an tĩnh, chuyện cậu dặn sao tôi dám để có sai sót? Cậu đi Kim Sơn bây giờ sao?

Khống chế được anh em Đường Anh Dục, thế lực ở trấn Tây Đường liền thành nắm cát vụn, không có kẻ nào dám đứng ra chủ trì cục diện, tuy đám Mã

Hải Lúc lúc rời khỏi Tây Đường bị có kẻ lập chướng ngại vật bao vây, nhưng cảnh sát vũ trang bắt chỉ thiên, đám người đó đó chạy tán loạn hết.

Lúc này đám Mã Hải Long đã rời khỏi phạm vi trấn Tây Đường, cho dù cảnh sát Chương Châu có sâu mọt cũng không dám công khai bao vây xe của cảnh sát vũ trang, có dám cũng phải có cảnh sát dám nghe lệnh mới được.

Trương Khác muốn sở công an Giang Nam trực tiếp tham gia vụ án này, ít nhất Lương Vĩ Pháp vớt lại chút thể diện, Thôi Văn Nghị biết tin con không bị nguy hiểm tới tính mạng cũng không phản đối việc này.

Hiện Tân Hoa Xã đã bị kinh động, phóng viên của bọn họ bị thế lực địa phương giam giữ trái phép là điều nhiều năm qua không có, người phụ trách chi nhánh Giang Nam đã cùng Đàm Dĩ Kim sở trưởng sở công an đợi người tại trạm thu phí Kim Sơn.

Thôi Úc Mạn nóng lòng muốn tới Kim Sơn xác nhận anh trai vẫn bình yên, chuyến xe đường dài tới Kim Sơn phải 8 giờ mới có, tàu hỏa còn muộn hơn, mẹ và chị dâu cô đến khi cứu được người ra mới biết chuyện, sẽ bay từ

Bắc Kinh tới Kim Sơn.

Trương Khác cũng muốn tới Kim Sơn gặp Lương Vĩ Pháp trao đổi vị vụ án này, dù sao ở Giang Nam chỉ có thể dựa vào ông ta tra án, nếu không để một số kẻ cố tình trì hoãn lộ tin cho thủ phạm chủ yếu chạy sang nước ngoài.

Thôi Úc Mạn nghe nói Trương Khác muốn đi Kim Sơn liền theo ngay, lúc này trời tờ mờ sáng rồi, nhìn thấy ngoài quán nét có mấy chiếc Mercedes đắt tiền thì rất ngạc nhiên.

Thôi Úc Mạn chui vào xe, nhìn thấy dung nhan khiến tuyệt đại đa số nữ nhân sinh đố kỵ của Địch Đan Thanh hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Trương

Khác thì y đã lên xe ở cửa bên kia rồi.

- Chào chủ nhiệm Tiểu Thôi, tôi là Địch Đan Thanh học thạc sĩ quản lý công thương, chúng tôi xem như bạn cùng trường, được nghe Trương Khác kể về cô từ lâu.

Địch Đan Thanh cười duyên dáng, thấy Trương Khác ngồi bên cạnh mình đã nhắm mắt dưỡng thần, nói thêm:

- Cái thằng bé này chẳng lúc nào khiến người ta được yêm tâm, chủ nhiệm Tiểu Thôi nhất định rất đau đầu vì cậu ta hả?

Địch Đan Thanh giả mạo trưởng bối của mình, Trương Khác lại chẳng thể trừng mắt lên nhìn, đành để cô nói năng lung tung.

Tên ác thiếu gia ba năm trước lừng danh Hải Châu này trên người mang quá nhiều câu đố chưa có lời giải, Địch Đan Thanh nói lạnh lùng không đúng, nói lả lơi cũng không phải, từng ánh mắt nụ cười lại tràn ngập phong tình dịu ngọt, đan xen nhiều khí chất phức tạp, càng làm dung nhan kiều diễm của cô thêm mê người.

Thôi Úc Mạn thường ngày rất tự tin về dung mạo của mình cũng phải nhìn

Địch Đan Thanh ngây ra mất mấy giây, không biết cô gái này có quan hệ gì với Trương Khác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK