- Đi thảo luận khoản trợ học năm nay của Cẩm Hồ phân phối thế nào à?
- Lúc này thì còn chuyện gì khác nữa? Trương Khác cười:
Trong kỳ nghỉ, chính là thời điểm nghiệp vụ bồi dưỡng của Sáng Vực Đông Đại bận rộn nhất, mặc dù nói sẽ đem trọng trách bên này giao cho Lệnh Tiểu Yến, nhưng cũng không thể nói buông là buông, thế nào cũng phải có khoảng thời gian quá độ.
Hơn nữa chuyện Tần Cương chính thức chuyển sang Thế Kỷ Hoa Âm cũng phải đợi Tôn Tĩnh Hương về Kiến Nghiệp mới được.
Sáng hôm sau Diệp Tiểu Đông gọi điện thông báo cho Tần Cương thời gian và địa điểm cuộc họp, buổi trưa Diệp Tiểu Đồng và Trương Khác ăn cơm cùng Lý Viễn Hồ, muốn buổi chiều hắn tới thẳng địa điểm họp.
Buổi chiều Tần Cương vừa mới chuẩn bị lái xe tới chính phủ tỉnh nhận được điện thoại của Thôi Quốc Hằng, bảo hắn tới đón, Tần Cương lái xe tới học viện thương mại, vừa xuống xe thì thấy Lý Hồng Minh và Thôi Quốc Hằng từ học viện đi ra.
Lý Hồng Minh giọng vang vang: - Tiểu Tần cũng đi tham gia cuộc họp có phải công tác sắp điều chỉnh rồi không?
- Vâng, mảng trường học tạm thời giao cho người khác tiếp nhận. Tần Cương mở cửa xe đáp: - Tiếp theo làm gì thì chưa có quyết định.
Lý Hông Minh kéo cả Tần Cương, Thôi Quốc Hằng vào xe của ông, hỏi: - Tiểu Thôi, cậu tiết lộ trước đi, lần này Cẩm Hồ khảng khái tới mức nào.
Thôi Úc Hằng cười: - Báo cáo của bên trung tâm chỉ có tính tham khảo, bên kia quyết định thế nào không trả lời cho phía trung tâm.
- Vậy Tiểu Tần có tin tức gì không?
- Chắc là không khác so với năm ngoái đâu ạ. Tần Cương nhớ hôm qua Trương Khác cũng nói như thế, bổ xung suy đoán của hắn: - Khả năng càng tập trung về phía trường ta thêm một chút.
Lực lượng nghiên cứu của các trường đại học luôn là một trong lực lượng mà hệ thống nghiên cứu Vườn Sồi nhờ cậy vào, huống hồ còn đảm bảo con đường xuất khẩu nhân tài vào Cẩm Hồ luôn thông suốt, mỗi năm luôn lấy một phần dự toán tài chính của Vườn Sồi cấp cho các trường học kiến thiết khoa học kỹ thuật.
Xưa nay Đh Đông Hải luôn là trọng điểm Cẩm Hồ trợ cấp, thậm chí Cẩm Hồ trực tiếp hỗ trợ thành lập học viện vi điện tử, năm ngoái tổng cộng tài trợ cho Đh Đông Hải 150 triệu, các trường khác cộng lại chưa được 50 triệu.
Chính phủ TW vì muốn kiến thiết trường đại học hàng đầu thế giới, Đh Đông Hải là một trong số trường được ưu đãi trọng điểm, năm nay tài chỉnh TW và tỉnh cấp cho ĐH Đông Hải 200 triệu, dự toán học phi cùng khoản đầu tư thêm 60 triệu nữa, nếu được Cẩm Hồ tài trợ 150 triệu, dù số tiền này chảy vào lĩnh vực khoa học và Cẩm Hồ chỉ định, nhưng làm giảm nhẹ áp lực tài vụ không ít.
Đh Đông Hải từ năm ngoái cũng đặt mục tiêu thành đại học hàng đầu thế giới, không có mục tiêu này còn đỡ, có rồi mới biết chênh lệch lớn cỡ nào.
Chưa nói điều gì khác mấy đại học danh tiếng của Mỹ mỗi năm đầu tư kinh phí tới 1 tỷ USD, cộng mọi khoản tiền mà ĐH Đông Hải có được còn chưa tới 1 tỷ tệ, cách mục tiêu còn xa tít mù tắp.
Đám Tần Cương tới nơi hơi sớm, Trương Khác đang ở trong văn phòng Lục Văn Phu, liền mời bọn họ tới đó ngồi trước, đến nơi thấy Trương Khác và Lục Văn Phu ngồi ở ghế sô pha nói chuyện, Diệp Tiểu Đồng đứng trong góc chẳng biết đang nói chuyện với ai. Trường hợp như thế này Trần Phi Dung không xuất hiện, Diệp Tiểu Đồng là giám đốc phòng hành chính là trợ lý thứ nhất thực sự của Trương Khác, chức vụ này trước kia do Địch Đan Thanh đảm nhiệm.
Trương Khác và Lục Văn Phu cùng đứng dậy mời nhóm Lý Hồng Minh ngồi.
Diệp Tiểu Đồng gọi điện xong đi tới: - Giám đốc Trần phải 15 phút nữa mới tới.
Lục Văn Phu gật đầu: - Chúng ta đợi ông ấy, dù sao cuộc họp bên tỉnh trưởng Lý chưa kết thúc.
Tần Cương nghĩ, phó tỉnh trưởng Lý bị Trần Kỳ Bân liên lụy vẫn chủ trì công tác như bình thường, vậy Lục Văn Phu lấy thân phận gì tham dự cuộc họp hôm nay, phân quản của ông ta đâu có liên quan gì tới giáo dục.
Một lúc sau Trần Tín Sinh tới, hắn vừa bay từ Hong Kong sang, Tần Cương còn nghĩ cuộc họp hôm nay giống như mọi năm, tùy tiện phái ai đó tham gia là được, Trương Khác ở Kiến Nghiệp tham gia biểu thị tôn trọng tỉnh một chút không nói, thực sự không cần Trần Tín Sinh phải tới.
Tần Cương đang suy nghĩ thì lúc lày thư ký Tiết minh Lâu của Giang Mẫn Chi vào hỏi: - Tỉnh trưởng Lục, tỉnh trưởng Giang có thể bỏ thời gian tham dự cuộc họp buổi chiều, muốn hỏi cuộc họp bao giờ tiến hành.
Lục Văn Phu trả lời: - Tôi đang đợi tỉnh trưởng Lý thông báo, sở trưởng Mã đã ở phòng họp rồi, hay là chúng ta tới đó trước.
Lúc này Tần Cương mới biết cấp bậc cuộc họp hôm nay khá cao, trước đó không ngờ rằng Giang Mẫn Chi cũng tham gia, nhìn sắc mặt Lý Hồng Minh có vẻ cũng không biết.
Giang Mẫn Chi vốn không có kế hoạch tham gia cuộc họp này, chỉ là Lý Viễn Hồ đột xuất gọi điện mong ông ta tham gia, từ khi ông ta tới Đông Hải, Lý Viễn Hồ chưa bao giờ trực tiếp thông báo tham gia cuộc họp cụ thể nào, biết cuổi trưa Lý Viễn Hồ ăn cơm với Trương Khác, trong lòng ít nhiều có chút cảnh giác, nhưng không thể hiện ra.
Trước khi tham gia họp, Giang Mẫn Chi bảo Tiết Minh Lâu sưu tập chút tài liệu tiền tài trợ của Cẩm Hồ cho các trường đại học cao đẳng trong tỉnh, đặc biệt là với Đh Đông Hải.
Tiết Minh Lâu báo: - Theo phán đoán của sở trưởng sở giáo dục thì khoản quyên góp năm nay của Cẩm Hồ sẽ không ít hơn năm ngoái.
- Tức là không dưới 200 triệu, vậy cuộc họp này tôi phải tham gia một chút. Giang Mẫn Chi trầm ngâm:
Tiết Minh Lâu biết trong lòng Giang Mẫn Chi rất không muốn, nhưng ông ta không tham gia không hay, Cẩm Hồ mỗi năm tài trợ 200 triệu tiền giáo dục, cũng đủ khiến lãnh đạo quốc gia phải ra mặt rồi, đi sau lưng Giang Mẫn Chi vào phòng họp, âm thầm quan sát mọi người trong phòng.
Phó tỉnh trưởng Lý vẫn chủ trì công tác giáo dục, nhưng chưa hoàn toàn thoát thân từ vụ án Trần Kỳ Bân, sắc mặt rất tệ, cảm tưởng giờ trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới ông ta.
Vụ án Trần Kỳ Bân phát sinh, sở trưởng Mã Uân sở giáo dục dù bị bệnh vẫn phải kiên trì công tác, Lục Văn Phu tạm thời chủ trì cục diện giáo dục tỉnh đứng cùng Trương Khác, chẳng hề kỵ húy quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, Tiết Minh Lâu còn nghe nói con trai Lục Văn Phu là bạn cùng lớp với Trương Khác.
Tiết Minh Lâu không nhận ra Tần Cương, nghĩ theo Trương Khác tham gia cuộc họp thế này chắc không tầm thường.
Lại nhìn sang Diệp Tiểu Đông, hắn biết cô là con gái Diệp Chúc Dân, tổng giám đốc, bí thư đảng ủy tập đoàn vũ khí quốc phòng, Diệp Tiểu Đồng đang nói chuyện với Lý Hồng Minh, nhìn sắc mặt ông ta có vẻ vẻ đang nghe một chuyện chấn động.
Giang Mẫn Chi đi vào, mọi người đứng dậy, ông ta xua tay nói: - Tôi tới đây chỉ để dự thính thôi, đồng thời đại biểu tỉnh cám ơn sự khảng khái của Cẩm Hồ, mọi người ngồi cả đi.
Phó tỉnh trưởng Lý chẳng còn chút tinh thần nào, nên Mã Uân chủ trì cuộc họp, tỉnh ra quyết định cố gắng tập trung nguồn lực ngả về phía Đh Đông Hải hết mức có thể, đương nhiên vẫn phải đảm bảo sự phát triển của các trường học khác trong tỉnh.
Cẩm Hồ biểu thị rõ ràng sẽ tiếp tục hỗ trợ khoản tài chính lớn cho hệ thống giáo dục tỉnh, cuộc họp này biểu thị sự tôn trọng với Cẩm Hồ, Mã Uân cũng biết tổ chức cuộc họp thế này sẽ bị các trường khác rỉa rói sau lưng, nhưng ai bảo tỉnh không thể bỏ thêm nhiều nguồn lực hơn nữa hỗ trợ cho Đh Đông Hải, lại kỳ vọng quá cao vào Đh Đông hải.