Tôn Tĩnh Mông xuống xe vào quán bar, tóc dính nước mưa, có vài sợi tóc bết trên chiếc trán trón bóng, cô cẩn thận đi tới chỗ ngồi, không vội ngồi xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Trương Khác, nhẹ giọng hỏi: - Ở Kiến Nghiệp có thi thoảng nhớ tới người ta không?
- Em nói xem, nếu không anh vất vả tới đây làm cái gì? Trương Khác nhìn đôi mắt như tinh linh đó, chẳng biến nên lún vào hay vùng vẫy thoát ra, cứ nhìn thế một lúc, mới gọi bồi bàn mang menu tới: - Ngồi ở quán bar Singapore chẳng thể tìm được cảm giác ở 1978, kinh doanh quán bar cũng phải nhìn người...
- Ông chủ nơi này có phải hạng phá gia chi tử như chúng ta đâu, người ta phải dựa vào nó nuôi sống gia đình, nói không chừng còn phải nuôi vài ba cô tình nhân, ở đây nuôi tình nhân không phải là phạm pháp đâu nhé. Tôn Tĩnh Mông cũng biết mình là đồ phá gia chi tử, cười giảo hoạt nháy mắt với Trương Khác: - Em xem băng pháo hóa đêm Thiên Hỉ rồi, thật tiếc không về Kiến Nghiệp, khi đó lòng cứ rối rắm mãi, cuối cùng được mẹ gọi về Hong Kong, thật tiếc, tới Kiến Nghiệp không chỉ được ngắm hoa hồng và pháo hoa, lại còn được xem anh ứng phó với Đường Thanh và Hứa Tư ra sao.
"Khụ, khụ" Trương Khác khe ho mấy tiếng, che dấu đi thoáng xấu hổ, cười nói: - Sớm biết thế chẳng gọi điện kể khổ với em nữa, tới đây lại còn bị em cười nhạo.
-... Tôn Tĩnh Mông ngoẹo đầu ranh mãnh nhìn Trương Khác, cô chẳng tin da mặt của y mỏng như thế: - Không ngồi lý ở đây nữa, cùng em đi dạo phó được không, một mình lẻ loi ở nơi này, hiếm khi anh qua đây được một chuyến, thế nào cũng phải giả bộ giống một đôi tình nhân.
- Chỉ giả bộ thôi sao?
- Anh còn cho rằng thế nào? Tôn Tĩnh Mông chung mũi, kiêu ngạo hỏi:
Phải một thời gian nữa Tông Thượng Nghĩa mới tới Singapore, phải kiếm chỗ giết thời gian mới được, Trương Khác uống hết cốc cà phê, cùng Tôn Tĩnh Mông sóng vai đi ra ngoài, bước trên con đường mông lung mưa bụi.
Ở Singapore, Tôn Tĩnh Mông đi một chiếc Mercedes màu bạc đường nét góc cạnh, lái xe tới phố thương nghiệp gần đó, trên phố thương nghiệp có khung kính mờ che nắng, mưa lớn dần, nhưng trên phố vẫn đông đúc, hứng trí của mọi người không hề bị cơn mưa quấy nhiễu.
Phó Tuấn và nhân viên theo cùng kiếm một quán cà phê gần đường, Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Hương đi vào từng cửa hàng bán đồ cao cấp, giá cả đắt đỏ, Tôn Tĩnh Mông khoác cánh tay y, người nép sát bên cạnh, Trương Khác có thể cảm nhận được nhịp tim cùng mùi hương thơm và da thịt mềm mại cơ thể thiếu nữ cách lớp vải mỏng, chớp mắt khôi phục lại sự êm đềm thân mật khi hai người ở chung với nhau tại Kiến Nghiệp.
Trên phố có nghệ sĩ cầm đàn điện tử biểu diễn, một đám đông vây quanh, Tôn Tĩnh Mông chen lên phía trước, ngửa đầu nói với Trương Khác: - Khi em còn bé không chịu nổi không khí trong nhà, còn tính ra đường hát kiếm tiền, nhưng chẳng đi được bao lâu thì bị cha em bắt về... Vừa nói vừa dựa vào lòng Trương Khác, Trương Khác ôm lấy eo cô, tĩnh lặng đứng đó nghe người nghệ sĩ hát hết khúc tình cà này tới khúc tình ca khác.
Bất tri bất giác bóng đêm buông xuống, Tôn Tĩnh Mông nghe thấy di động trong túi reo, lấy ra xem nghi hoặc nói: - Giờ này cha em phải ở trên máy bay chứ, sao lại gọi điện thoại cho em được?
Tiếng nhạc ồn ào, Trương Khác không nghe rõ trong điện thoại Tôn Thượng Nghĩa nói gì, nghe lời Tôn Tĩnh Hương đáp lại, hình như sân bay quốc tế Hong Kong xảy ra chút chuyện bất ngờ nho nhỏ, có chàng trai bị bạn gái bỏ, lúc cô gái rời khỏi Hong Kong xông vào xin cô gái cho một cơ hội... Chẳng biết chàng trai đó làm sao vượt qua được chốt an ninh trùng trùng, khiến cả sân băng vì chuyện này tạm thời đóng cửa, chuyến bay vì thế đến trễ.
- Cha em nói bị kẹt ở Hong Kong rồi, không biết khi nào mới đi được, cha em muốn em chiêu đãi anh, làm sao đây? Tôn Tĩnh Mông nghiêng đầu nhìn Trương Khác, đôi mắt sáng long lanh: - Tìm một nhà hàng siêu sang trọng, hay là tủy tiện mua chút rượu nhỉ? Chỗ em ở còn chút xủi cảo, chắc là đủ cho hai người ăn...
- Khi anh học sơ trung mỗi tuần chỉ được mẹ anh cho một đồng ăn vặt, phải có 3 đồng mới đủ ăn xủi cảo, nhiều khi thèm quá không nhịn được đi lừa tiền tiêu vặt của Tiểu Thanh. Lúc đó anh có ước nguyện đời này nếu mỗi ngày được ăn xủi cảo không uống kiếp này.
- Chỉ biết ba hoa. Tôn Tĩnh Mông nguýt Trương Khác một cái, nghe thấy di động trong túi Trương Khác cũng kêu, biết là cha mình gọi, liền bảo y nhận điện thoại trước.
Trương Khác nhận điện thoại xong bảo đám Phó Tuấn về khách sạn ăn cơm trước, không biết chuyến bay từ Hong Kong bị hoãn mất bao lâu.
Lái xe tới căn hộ của Tôn Tĩnh Mông, cách khách sạn đêm nay Trương Khác định ở rất gần, mua rất nhiều bia rượu và thức ăn chín ở siêu thị, Tôn Tĩnh Mông hưng phấn vô cùng, gò má trắng trẻo ửng hồng, đôi mắt phơi phới xuân ý, tựa hồ chẳng hề lo lắng dẫn sói vào nhà, cánh tay của Trương Khác bị ôm ôm gọn trong lòng, áp sát vào bầu ngực mềm xốp, tựa hồ so với nửa năm trước, bầu ngực ấy lại đầy đặn thêm một chút.
- Vốn định đem một gian phòng ngủ cho người khác thuê, kiếm bạn sống chung, chị em tới Singapore ở một thời gian, vứt cả đống đổ trong đó, thế là đành thôi... Tôn Tĩnh Mông mở cửa phòng, ríu ríu như con chim non khoe chỗ ở của mình.
Mặc dù chung cư này ở khu vực phồn hoa của Singapore, quản lý chung cư trông cũng rất cao cấp, nhưng căn hộ Tôn Tĩnh Mông ở lại không thể tính là xa hoa, so với tài phú của Tôn gia, hai gian phòng ngủ, một gian thư phòng nói là quá đơn giản, đầy hơi thở nữ tính, trong phòng không bật điều hòa, có hơi ngột ngạt.
Trương Khác thò đầu nhìn ban công phòng khách, quả nhiên còn phơi mấy bộ áo lót quần lót, cô bé này chẳng thay đổi chút nào...
Tôn Tĩnh Mông mở tủ lạnh lấy xủi cảo đưa cho Trương Khác, bảo: - Em đi tắm đây, anh nấu xủi cảo nhé.
Trương Khác cho xủi vào vào nồi hấp, cầm bia ra ghế sô pha phòng khách, lật sách trên bàn, toàn là sách nhạc lý, vũ đạo, uống hết chai bia, sủi cảo cũng chín, xếp ra đĩa bê ra, Tôn Tĩnh Mông tắm xong mặc áo cũ, mép áo T-shirt còn có vết cà phê.
- Sao em không thay y phục? Trương Khác hỏi:
- Chúng ta cả tối nay chúng ta sẽ dạo phố ở ngoài, thay y phục làm gì? Tôn Tĩnh Mông bĩu môi lườm Trương Khác, cầm mở nút chai mở chai bia tu một hớp, giải cơn khát: - Nóng quá, em sắp đói chết rồi. Rồi ngồi xuống cạnh Trương Khác, cầm đùa gắp một cái xủi cảo cho vào mồm, vừa chạm tới môi, la toáng lên kêu nóng, thổi phù phù cho nguội bớt, vừa cho miếng xủi cảo vào miệng nhai vừa xuýt xoa, tựa hồ có thế mới làm con sâu trong bụng không giãy dụa nữa.
Tôn Tĩnh Mông ở trong nhà không mặc quần đùi, cô ngồi xuống chiếc t-shirt vén lên, bên trên cặp đùi trắng như tuyết là một góc quần lót màu xanh, trong chiếc áo cũng chẳng mặc áo lót nốt, cô ngồi kề bên chân Trương Khác, Trương Khác ngồi trên ghế sô pha, qua cổ áo hé mở có thể nhìn thấy bầu vú trắng cao vút, hai nụ hoa hồng hồng hết sức khiêu khích.
Vẫn là cách ăn mặc thoải mái chẳng chút gò bó nào khi hai người sống với nhau ở chung cư Thanh Niên.
- Ở Singapore em cũng mặc như thế này à? Trương Khác nỗ lực tách ánh mắt khỏi bầu ngực của Tôn Tĩnh Mông.
- Làm sao có thể ăn mặc lộ liễu như thế trước mặt tên đại sắc lang anh được chứ? Tôn Tĩnh Mông lại tu một ngụm bia nữa, gó má hồng hào, đặt chai bia xuống chạy ra kéo rèm ban công xuống, quay đầu lại hỏi: - Có muốn biết em mặc thế nào ở Singapore không?