Hiện tâm tư của Tạ Kiếm Nam là khống chế chắc Khoa Vương trong tay, kinh doanh cho tốt Khoa Vương, bóng dáng Cẩm Hồ phía trước mắt hắn càng ngày càng mơ hồ, cho dù muốn tính kế Cẩm Hồ cũng để người khác làm. Cái đám người đang ngồi đây nhìn có vẻ cùng chung kẻ thù, nhưng mỗi người có tính toán riêng.
Trong lòng Trì Tá Tú Tàng có lẽ có cái gai đâm vào tim khi vị hôn thể bị người ta đoạt mất, nhưng Mitsui đứng sau có mưu đồ gì, dễ thấy như con rận trên đầu kẻ hói. Nhìn sang Lý Tại Thù mặt lạnh tanh ngồi đó, Tạ Kiếm Nam thầm nghĩ với kẻ này đả kích được Cẩm Hồ càng tốt, nhưng đưa ra lựa chọn phù hợp với lợi ích của Samsung mới là quan trọng nhất.
Trong lòng Tạ Kiếm Nam cũng hết sức thắc mắc, Lý Kiện Hi là nhân vật linh hồn, là lãnh tinh thần của Samsung, sao lại dung thứ cho con gái làm tình nhân bí mật của Trương Khac? Ai từng gặp Lý Hinh Dư đều cũng phải chấn động vì dung mạo hiếm có đó, cho dù Lý Kiện Hi lấy con gái làm vốn ra để làm cuộc hôn nhân lợi ích với nhà Trì Tá, chẳng phải phù hợp với lợi ích của Samsung hơn sao? Suy tính thực sự của Lý Tại Thù với việc này là gì?
Tạ Kiếm Nam thấy có rất nhiều thứ nhìn không thấu, mọi người lòng đều mang mưu đồ riêng, ngay cả Nghiêm Văn Giới ngồi đối diện hắn đang nghiến răng nghiên lợi cũng chỉ là cái mặt nạ mà thôi. Nói ra Nghiêm Văn Giới còn phải cám ơn Cẩm Hồ, không có áp lực từ Cẩm Hồ căn bản không có phương án liên doanh Samsung Hoành Tâm, đây đúng là viên tiên đan với Hải Túc, làm liên tục trong vòng nửa tháng làm giá trị của Hải Túc tăng tới 6 tỷ, hắn chẳng có lý do gì mà nghiến răng nghiến lợi, phải nỗ lực để không cười ngoạc miệng ra mới đúng.
Cửa phòng mở ra, Tạ Kiếm Nam thấy thư ký của mình ở bên ngoài ra dấu nhận điện thoại, thầm nghĩ không biết lại xảy ra chuyện gì nữa? Nếu không phải chuyện quan trọng, thư ký tuyệt đối không chạy tới quấy nhiễu bọn họ, hắn gật đầu với đám Trì Tá Tú Tàng, Lý Tại Thù rồi đứng dậy, quỳ quá lâu chân tê dại hết cả.
- Điện thoại từ Tân Thái gọi tới.
Tạ Kiếm Nam tim thắt lại, không biết ở quê gọi điện lên lúc này có chuyện gì khẩn cấp, nhận di động, nghe thấy tiếng mẹ, hỏi vội: - Mẹ, xảy ra chuyện gì?
- Cậu con tỉnh rồi, mọi người đang ngồi xe tới Kiến Nghiệp, con có muốn tới bệnh viện không?
Trong lòng Tạ Kiếm Nam còn chút thiện cảm với người cậu này, đột nhiên nhớ ra đã lâu lắm rồi không tới bệnh viện thăm ông ta, quay lại cáo từ Trì Tá Tú Tàng rồi lái xe tới bệnh viện.
Xe tới bãi đỗ của bệnh viện, nhìn thấy Tạ Ý từ cỗ xe khác đi ra, Tạ Kiếm Nam ngớ người, không ngờ Tạ Ý xuất hiện ở đây, sau khi quan hệ hai bên quyết liệt, đã một năm rồi không liên hệ.
Thấy Tạ Ý nhìn sang phía này, Tạ Kiếm Nam đứng ở cửa xe, không có ý đi tới.
- Anh vừa mới nhận được điện thoại, tin tức không vui, có điều anh nghĩ bệnh viện cũng đã tận lực... Tạ Ý nói:
-... Tạ Kiếm Nam cứng người, vừa rồi hắn nhận được điện thoại nó rõ ràng cậu hắn đã tỉnh lại, nhưng nghe giọng của Tạ Ý thì nói cậu hắn đã qua đời.
Tạ Kiếm Nam định hỏi, nhưng phát hiện chẳng có gì để hỏi, nếu cậu hắn chỉ tỉnh lại thôi, đúng là chẳng có ai chuyên môn thông báo cho Tạ Ý, mà Tạ Ý dù nhận được thông báo, chắc cũng chẳng chuyên môn tới bệnh viện?
Tạ Kiếm Nam theo sau lưng Tạ Ý tới phòng bệnh, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng khóc trong phòng bệnh, đẩy cánh cửa khép hờ, thấy mợ đang ngồi trên ghế trước giường khóc nức nở, thi thể vẫn nằm trên giường bệnh, Tạ Kiếm Nam đi tới, thiết bị y tế vẫn cắm trên người, nhưng khuôn mặt đã không còn chút dấu hiệu nào của sự sống nữa.
- Cậu tỉnh lại có nói gì không ạ? Tạ Kiếm Nam nhìn mái tóc hoa râm của mợ, ngồi xuống bên cạnh, hỏi khẽ:
- Ông ấy tỉnh lại giọng rất yếu, nhưng mợ vẫn nghe rõ ông ấy hỏi tình huống của cháu, mợ hỏi ông ấy có muốn báo cho trường học không, ông ấy bảo thôi. Mợ nghĩ ông ấy có lẽ muốn biết tình hình của Cẩm Hồ, ông ấy lại bảo thôi, mợ đi ra gọi điện cho mẹ cháu, quay về còn muốn nói thêm với ông ấy vài câu thì ông ấy đã đi rồi, nước mắt vẫn còn chưa khô, ông ấy ôm hận mà đi... Nói tới đó khóc rống lên:
Tạ Kiếm Nam nhìn thi thể lạnh băng gầy gò trên giường, đôi mắt hõm sâu còn có vệt nước mặt, ông ấy lúc ra đi còn hận điều gì? Hơn một năm qua xảy ra quá nhiều việc, vụ án Chương Châu, Hồ Kim Sơn vỡ đê phá tan khu công nghiệp điện tử Kim Sơn, tập đoàn Gia Tín rơi vào tuyệt cảnh sắp phá sản, Tạ gia tan rã... Hắn quay đầu lại nhìn Tạ Ý mím môi không nói một lời, đột nhiên muốn biết ai đã thông báo cho Tạ Ý???
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Trương Khác một tay đặt trên bàn, một tay chống cằm đánh cờ cùng Từ Học Bình, Phó Tuấn đi vào nói với hắn chập tối Chu Cẩn Tỳ tỉnh lại không bao lâu thì qua đời.
Trương Khác thấy Từ Học Bình trầm tư liền đặt cờ vào hộp, cùng ông đứng dậy đi ra đình viên phủ đầy ánh trăng.
- Nửa đầu cuộc đời bác luôn coi ông ấy là bạn chí thân cùng chung chí hướng, thím cháu còn là do ông ấy giới thiệu cho bác đấy. Từ Học Bình khẽ thở dài cảm khái: - Ân oán nửa sau cuộc đời vậy là đã chấm dứt hết cả.
Trương Khác lòng bùi ngùi, y trọng sinh về đây, với loại ân oán dây dưa cả đời người này cũng không nhận thức hết.
Chu Thục Huệ đi ra đình viện, hỏi: - Bên kia lo liệu hậu sự, tôi có cần đi một chuyến không?
- Bà đi làm cái gì? Từ Học Bình lắc đầu: - Người ta chưa chắc đã để ý...
- Thời gian không còn sớm nữa, cháu về khách sạn nghỉ ngơi trước... Trương Khác cáo từ, để lại không gian riêng cho vợ chồng họ, ván cờ tạm gác lại hôm khác tiếp tục.
Trương Khác vào xe rời khỏi nhà chiêu đãi tỉnh ủy, nói ra y chỉ tiếp xúc với Chu Cẩn Tỳ có vài lần, không biết trong thời gian ngắn ngủi tỉnh lại ông ta nói cái gì.
- Một số giáo viên sinh viên Đh Đông Hải hay tin đã tới bệnh viện. Phó Tuấn nói:
Trương Khác nhếch mép lên: - Tôi còn tưởng bọn họ sẽ âm thầm tổ chức tang lễ chứ.
- Đúng là kỳ lạ, nghe có người nói chuẩn bị tổ chức lễ truy điệu rất lớn.
- Có câu người chết rồi vạn sự không, không phán quyết lão ta đã là khoan dung lắm rồi, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn đảo lộn trắng đen? Trương Khác đau đầy day huyệt thái dương: - Chu Cẩn Tỳ ruốt cuộc đã chết, rất nhiều kẻ thở phào, nhưng trước khi chết lão ta còn tỉnh lại một lúc, những kẻ kia chắc chắn bị tảng đá đè lên ngực, bên đó nhất định rất náo nhiệt, mặc bọn chúng đi...
Phó Tuấn không nói thêm nữa, thầm nghĩ có lẽ một số giáo viên sinh viên không rõ chân tướng đem cái chết của Chu Cẩn Tỳ đổ hết lên đầu Trương Khác, những kẻ đó không biết rằng, nếu cuối cùng Chu Cẩn Tỳ thành ra như thế, cảnh ngộ của lão ta càng thê thảm, đám bạn bè người thân của lão ta có ai hi vọng lão ta tỉnh lại? Có lẽ một số kẻ có ý đồ khác muốn đảo lộn phán quyết với Chu Cẩn Tỳ, đem đen tẩy thành trắng, để vụ án đất hiếm triệt để thành cánh cửa lịch sử không bao giờ cho quần chúng mở ra, để chuyện đó không để lại hậu họa gì nữa. Lại nghĩ đó chỉ là suy nghĩ một chiều của một số kẻ thôi, hắn càng hi vọng những kẻ này làm thật ầm ĩ lên, như thế mới có thể ép chính quyền công khai chân tướng.
Phó Tuấn không phải là người khoan dung với người đã chết, nhưng hắn cũng biết công khai chân tướng vụ án 516 không phải chuyện đơn giản.