Mặc dù "Tứ đại thiên vương" cuối cùng cũng không tránh khỏi ngày sa sút. Nhưng lúc này địa vị của bốn người Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu, Quách Phú Thành, Lê Minh trong giới biểu diễn Hong Kong trông có vẻ như sẽ không bao giờ thay đổi, cho tới khi bọn họ dần già yếu.
Lưu Đức Hoa là người thành danh sớm nhất trong "tứ đại thiên vương", trong lòng nhiều người là hình mẫu nghệ nhân thành công hoàn mỹ, anh ta có một tinh thần cuồng lao động như công nhân kiểu mẫu, làm người trong nghề tán thưởng không thôi, lúc này có lượng fan hâm mộ cực kỳ khả quang.
Giang Đại Nhi thấy Trương Khác nhìn tấm biển quảng cáo, dưới ánh đèn nê ông, nụ cười của Lưu Đức Hoa có sức sát thương cực lớn với thiếu nữ, Giang Đại Nhi không kìm được hưng phấn nói:
- Lưu Đức Hoa sẽ biểu diễn ở Huệ Sơn, còn chọn ngày 14 tháng 2...
Trương Khác quay sang nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Giang Đại Nhi, không ngờ cô cũng là một fan hâm mộ:
- Làm gì có chuyện đó, ở Hải Châu cũng có biển quảng cáo tương tự, chẳng lẽ Lưu Đức Hoa đồng thời biểu diễn ở hai nơi?
Đâu chỉ thế, toàn bộ thành phố chủ yếu của khu Hoa Đông đều có biển quảng cáo tương tự, tới ngày 14 tháng 2 thế nào cũng có bất ngờ chờ đợi mọi người.
- Chắc là lưu diễn?
Giang Đại Nhi không phải người dễ thất vọng.
Trương Khác mỉm cười, được, cứ để cô ấy chờ đợi đi, tới ngày 14 tháng 2, tấm biển quảng cáo kia sẽ quay lại, đưa ra đáp án: Ericsson 398 làm tôi động lòng.
Đó là phương án quảng cáo do Trương Khác bày ra cho Thịnh Hâm.
Thời ấy có rất ít ngôi sao làm đại diện ột sản phẩm, Trương Khác không thể thuyết phục được tổng đại lý chấp nhận phương án của mình, nhưng Diệp Kiến Bân, Diệp Tiểu Đồng ở Thịnh Hâm rất tin vào khả năng lập kế hoạch thị trường của Trương Khác, Thịnh Hâm đưa ra dự toán quảng cáo cho Ericsson 398 tới 800 vạn, trong đó 260 vạn dùng để mới Lưu Đức Hoa làm người đại diện cho thị trường Đông Hải.
Bị Chính Thái chèn ép, Trương Khác rút khỏi Hải Thái, xem như tạm thời không liên quan gì tới Ericsson nữa, nhưng không thể không niệm tình cũ với Thịnh Hâm, nên bỏ thời gian thiết kế phương án quảng cáo này.
Thịnh Hâm mặc dù không có thực lực khổng lồ, tài chính hùng hậu như Chính Thái, không có nghĩa là căn cơ của họ cạn hơn Chính Thái, chủ yếu thời gian thành lập Thịnh Hâm của Diệp Kiến Bân muộn, phương hướng kinh doanh chưa ổn, thời gian đầu dù kiếm được ít tiền, nhưng do tình thế kinh tế chính trị trong nước chuyển biến, định sẽ Thịnh Hâm phải triệt để chuyền hình kinh doanh.
Diệp Kiến Bân và nhà họ Diệp gần như đem hết thành bại cuộc chuyển hình này đặt trên điện thoại di động Ericsson.
Hứa Tư không thể tới nhà Giang Đại Nhi ngủ, càng không thể rủ Giang Đại Nhi về phòng khách sạn tán gẫu, sau khi bụng bị đủ các loại đồ ăn ở Huệ Châu nhét đầy, lái xe dạo quanh Huệ Châu tới 10 giờ, liền đưa Giang Đại Nhi về nhà.
Trương Khác đã sớm nhất ra Giang Đại Nhi chẳng phải là con cái nhà cùng khổ, xe đi vào tiểu khu thương phẩm cao cấp nơi nhà cô ở, không hề bất ngờ.
Khu nhà rất mới, trong tiểu khu nhiều đại thụ xum xuê, công nhân làm vườn tạo cảnh cũng rất tốt, Trương Khác theo chỉ dẫn của Giang Đại Nhi dừng xe lại trước ngôi nhà bốn tầng, trên bãi có đỗ một chiếc BMW 300, Trương Khác giật mình, quay lại nói với Giang Đại Nhi ở ghế sau:
- Đây không phải là xe nhà Đại Nhi chứ? Giấu kín quá đấy.
Thời bấy giờ một chiếc BMW ở trong nước có sức chấn động khá lớn.
Giang Đại Nhi cau mày, nhìn chiếc BMW với vẻ ghét bỏ, tay nắm cửa xe, nhưng lại không hề có ý đi xuống.
Hứa Tư và Trương Khác nhìn nhau, có thể ở khu này là nhà giàu có rồi, nhưng còn chưa xứng với một chiếc BMW 300, song trong thập niên 90, người phất lên quá nhiều, khả năng nhà Giang Đại Nhi chưa kịp đổi chỗ ở mới.
Trương Khác tính toán gia sản của mình cũng có chừng 1000 vạn, nhưng y có dám nói với cha chuyện chuyển nhà không?
Có điều từ nét mặt Giang Đại Nhi có thể nhìn ra nhiều điều, chiếc xe này không phải của nhà cô, còn người lái xe là người cô ghét, lúc này còn ở trong nhà cô.
Từ kính chiếu hậu, Trương Khác thấy rõ khuôn mặt mâu thuẫn bất an của Giang Đại Nhi, cô do dự rất lâu mới mím chặt môi mở cửa xe, vừa ra khỏi xe thì có tiếng bước chân trên cầu thang xuống, Giang Đại Nhi hoảng hốt mở cửa xe chui vào.
Kiểu nhà này tầng trệt là ga ra, trước nhà có cầu thang đi thẳng lê tầng hai, từ cầu thang có một đôi nam nữ trung niên tiễn chân thanh niên ăn mặc bảnh bao đi xuống, bọn họ vừa vặn nhìn thấy Giang Đại Nhi chui vào xe, người phụ nữ gọi:
- Đại Nhi.
Giang Đại Nhi đành xuống xe với vẻ rất bất đắc dĩ, chào nhỏ:
- Ba, mẹ...
- Con biết hôm nay Diệp Hồng tới, sao còn đi chơi muộn như thế mới về?
Phụ nữ trung niên trách móc, liếc nhìn chiếc xe Ford, tuy không bắt mắt bằng BMW, ít ra cũng là chiếc xe không tệ:
- Bọn họ là ai?
Trương Khác chỉ để hé một khe cửa kính để cho y tiện quan sát bên ngoài, nhưng không quen để người khác quan sát mình. Té ra Giang Đại Nhi nói ngày mai theo bọn họ tới tỉnh thành rồi tới Hải Châu để tránh thanh niên tên Diệp Hồng kia.
Thanh niên này trắng trẻo, mặc đồ tây trắng, giày trắng, đầu vuốt keo dựng ngược, dưới ánh đèn đường trông bóng loáng, hắn đút tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn chiếc xe Ford.
Hai hôm nay mưa tuyết không ngừng, thêm vào vụ tai nạn hôm qua, chiếc Ford tuy không tổn hại, nhưng dính rất nhiều cáu bẩn, bùn đất, vẻ ngoài trông rất thảm.
Trương Khác thì chẳng bận tâm, nghe Giang Đại Nhi nói rất thiếu tự tin:
- Là bạn con...
Cha mẹ Giang Đại Nhi còn chưa nói gì thì tên thanh niên kia đã nhướng mày, nghênh ngang hống hách nói:
- Bạn bè gì, hiện giờ ngoài xã hội nhiều kẻ lòng dạ xấu xa, Đại Nhi, em đừng kết bạn tùy tiện.
Nghe hắn nói thế Trương Khác đoán tên này quá nửa là con nhà giàu xổi, nên rất cuồng, phải biết rằng các cô gái luôn có chút tâm lý nổi loạn.
Giang Đại Nhi khó chịu nói:
- Là bạn đại học của tôi, ai tùy tiện kết bạn?
Giang Đại Nhi nói dối rất kém tất nhiên không qua được mặt cha mẹ, cha cô rất có hàm dưỡng, khoanh tay không nói, mẹ cô thì hỏi:
- Sao con không mời bạn vào nhà chơi?
Trương Khác ấn cửa kính xuống, nói với cha mẹ Giang Đại Nhi:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng cháu không muốn phiền hai bác trà nước.
Y không xuống xe, chỉ liếc nhìn thanh niên kia, nghĩ: Còn có loại người toàn thân từ trên xuống dưới khiến người ta căm ghét thế này sao?
Hành động vô lễ của Trương Khác làm cha mẹ Giang Đại Nhi không vui, thế nào cũng phải xuống chào hỏi chứ. Bọn họ không biết rằng Trương Khác và Hứa Tư đang trong giai đoạn tình nồng ý đượm, y chẳng muốn tự nhiên vô duyên vô cớ rước lấy một tên tình địch.
Nhưng Trương Khác thất sách ở chỗ khi khuôn mặt y lộ ra ngoài, khiến cho Diệp Hồng cực kỳ bực bội, hắn cau mày nói với Giang Đại Nhi:
- Sao em chơi với thằng nhãi mặt trắng như vậy?
*** Nguyên văn tiểu bạch kiểm: Thường ám chỉ nam nhân dựa vào mẽ đẹp trai sống ăn bám bằng tiền nữ nhân.
Trương Khác nghe ra giọng nói của hắn có chút nóng nảy lo lắng, tên này trông cũng tuấn tú lịch sự, nhưng không chịu được có người đẹp trai hơn hắn.
Trương Khác quay đầu lại hỏi Hứa Tư:
- Em giống tên mặt trắng lắm à?
Hứa Tư phì cười, đưa tay nhéo hông y, không cho nói bừa bãi. Từ lúc phát sinh quan hệ kia với Trương Khác, làm cô hơi sợ gặp người ngoài, nhưng không chào hỏi cha mẹ Giang Đại Nhi thì quá thất lễ, đành xuống xe:
- Chào bác trai, bác gái, em gái cháu là bạn học của Đại Nhi, chúng cháu đi lên tỉnh thành, bị kẹt lại do đường cao tốc đóng cửa, chúng cháu đành tạm ở lại Huệ Sơn, không tới chúc tết hai bác, thật thất lễ quá.
Trương Khác thấy Hứa Tư xuống xe giải thích như cô vợ nhỏ, cười gượng, cũng xuống xe theo, nhưng đứng một bên không nói.
- A, cháu là chị của Hứa Duy, cháu và em cháu giống nhau lắm.
Mẹ Giang Đại Nhi thường tới trường thăm con, nên biết Hứa Duy.
Trương Khác thì thấy Hứa Duy và Hứa Tư khác nhau rất lớn, Hứa Tư hiền dịu đầy phong tình, Hứa Tư kiên cường thoáng đạt, song thiếu chút nữ tính. Từ lúc Hứa Tư xuống xe, Diệp Hồng cứ ngây ra nhìn, dù Giang Đại Nhi cũng đáng gọi là tuyệt sắc, nhưng vẫn thiếu phong tình ướt át mê hoặc như Hứa Tư.
Hứa Tư kéo Trương Khác tới bên cạnh:
- Đây là em cháu... Vừa khéo đi qua Huệ Sơn, đang chuẩn bị mời Đại Nhi tới Hải Châu chơi.
Giang Đại Nhi rối rít nhảy mắt ra hiệu, hiển nhiên cô còn chưa cho người nhà biết chuyện định tới Hải Châu.
Mẹ Giang Đại Nhi dù biết con gái định giấu mình tới Hải Châu chơi, nhưng không giận, chỉ hơi do dự:" Gặp Hứa Duy ở trường, trông qua có vẻ gia cảnh không được tốt."
Diệp Hồng thấy uy hiếp của Trương Khác không lớn như hắn nghĩ, cũng có lẽ là thấy vẻ đẹp kiều mị của Hứa Tư, muốn bù đắp lại hình tượng, đưa tay ra tự giới thiệu:
- Tôi là Diệp Hồng, cha tôi là chủ tịch tập đoàn Giang Thiên, tôi và Đại Nhi là thế giao hai đời..
Trương Khác chưa từng nghe thấy cái tên tập đoàn Giang Thiên, nhưng ở Huệ Châu xĩ nghiệp dân doanh không ít, có lẽ Giang Thiên là một trong số đó, té là là con nhà giàu.
Có điều du dưỡng hơi kém, nói chưa được hai câu đã vội vàng mang cha mình ra khoe, làm cha Giang Đại Nhi cau mày lại.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK