Từ khi Trương Khác nói với Tôn Tĩnh Mông chuyện liên quan tới Tào Hổ, Tôn Tĩnh Mông tinh thần phấn khích cao độ, không biết cái đầu quỉ quái nghĩ ra bao nhiêu cách đối phó với Tào Hổ, vừa rồi nếu chẳng phải Trương Khác ngăn cản, cô đã lao thẳng vào phòng bao bên cạnh, chuyện Tiểu Tuyết làm cô không sao nuốt trôi được.
Quá khứ chân thực của Tiểu Tuyết được cho đăng lên báo mấy ngày trước, quả nhiên nghị luân xôn xao, các tờ báo khác và trang tin trên mạng đều cho chuyển đăng, nói tốt có nói xấu cũng có, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng áp lực dư luận quá lớn, làm Tiểu Tuyết không chống đỡ nổi, mấy ngày liền chưa rời khỏi cửa, ngay Trương Khác bị liên lụy, Tôn Tĩnh Mông oán trách mấy lần.
May mắn sau vài ngày dư luận bàn tán không mục tiêu không định hướng, tư tưởng tích cực với cuộc đời đã chiếm thế thượng phong, mặc dù vẫn có những lời châm chích rỉa rói ác ý do những kẻ cố tình tung ra, nhưng không ảnh hưởng tới đám đông nữa.
Vòng thi đấu cuối cùng của Thanh Nữ không những không hề bị ảnh hưởng xấu như kẻ nào đó mong muốn, ngược lại vì có một tổng giám sát không chịu khuất phục cuộc sống khiến nó càng được chú ý, có thể miễn cưỡng được gọi là gặp họa được phúc.
- Nhất định phải tóm được thằng khốn nạn đó tại trận, phải cho nó mất hết thể diện, lại không được để nó kịp hãm con gái nhà người ta. Tôn Tĩnh Mông nghiến răng ken két:
- Nếu chỉ có mỗi thể diện của Tào Hổ thì đáng gì, cũng không cần chúng ta phải tốn công sức thế này. Trương Khác cười xấu xa: - Chẳng lẽ em không muốn thông qua sự kiện này để ảnh hưởng ở phương diện nào đó lớn hơn một chút, ví dụ như ảnh hưởng tới hoạt động thi tài của Tĩnh Mỹ và Anh Vương.
- Á... Tôn Tĩnh Mông hưng phấn thiếu chút nữa nhảy khỏi ghế ô pha, nắm tay Trương Khác ra sức lắc: - Nói mau, anh nói mau, còn có kế hoạch gì nữa?
Chưa đợi Trương Khác lên tiếng, phòng bao bị người ta gõ cửa đẩy ra từ bên ngoài, một vệ sĩ mặc thường phục đi vào, tới bên Phó Tuấn ngồi ở cửa thì thầm vài câu.
Đợi vệ sĩ đó lui ra, Phó Tuấn đứng dậy nói: - Đã mượn cớ vào đưa đồ uống lắp xong cả rồi.
Trương Khác nghe vậy liền lấy từ trong cặp da bên cạnh một thiết bị kích cỡ bằng cái Walkman, kéo ăng ten lên, cắm tai nghe vào nghe, Tôn Tĩnh Mông tò mò lắm, thấy Trương Khác không nói gì, liền ghé sát người tới, vì muốn nghe rõ hơn nên người gần như áp lên người Trương Khác, hoàn toàn không chú ý tới Phó Tuấn đã biết ý lui ra ngoài.
- Uống nhiều nước quá, Tiểu Giai, đi vệ sinh với mình. Lưu Tiểu Tiểu thấy Giang Đào nháy mắt ra hiệu, đứng dậy nói với bạn mình.
Tiểu Giai không tiện từ chối liền đứng dậy cùng bạn rời khỏi phòng bao.
Trương Khác nghe thấy vậy vỗ má Tôn Tĩnh Mông: - Đừng nghe nữa, em cũng tới nhà vệ sinh đi, sau đó gọi cô gái tên Tiểu Giai tới đây.
- Gạ gẫm con gái nhà người ta chẳng phải sở trường của anh sao? Sao bảo em lừa cô ta tới đây? Tôn Tĩnh Mông lườm Trương Khác:
- Nếu em không ngại anh bị người ta tưởng là hạng biến thái vây đánh trong nhà vệ sinh nữ thì anh tự đi. Trương Khác kéo Tôn Tĩnh Mông dậy, vỗ lên mông mẩy của cô, bảo cô đi mau.
- Chẳng phải anh thường xuyên tới nhà vệ sinh nữ sao? Trước khi Tôn Tĩnh Mông ra ngoài, đột nhiên quay lại hỏi:
Thường tới? Trương Khác gập ngón tay tính, hình như đúng thế thật, ít nhất có hai lần ròi, hơn nữa đều đi cùng cô bé Tôn Tĩnh Mông này.
Lần đầu tiên là vì chuyện của Tiểu Thi, sau khi đánh tên Mũ Lưỡi Trai ở sân trượt băng, hai người hoảng loạn trốn vào nhà vệ sinh nữ, lần thứ hai ở hôn lễ của Tôn Tĩnh Hương, cô nàng này không ngờ cưỡng bức mình lấy đi lần đầu...
Trương Khác ngồi nghĩ lại chuyện đã qua của hai người, toàn chuyện kỳ quái cả, chỉ có ở bên Tôn Tĩnh Mông, y mới có chuyện bốc đồng điên khùng của tuổi trẻ, mặc dù y có rất nhiều nữ nhân, nhưng mỗi người đều đem lại cho y một tình cảm không hề giống nhau, từng chút một lấp đầy trái tim y. Chừng mấy phút sau, chẳng hiểu Tôn Tĩnh Mông dùng cớ gì gọi được cô gái tên Tiểu Giai tới thật.
Tiểu Giai đi vào phòng bào, nhìn rõ là Trương Khác không kìm được che miệng kêu: - Sao lại là anh tìm em?
Trong anh mắt ngạc nhiên của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác đứng dậy bật cười: - Hồ Duy Giai, chào em, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, nếu như em còn nhớ lời anh nói.
"Nhớ chứ, sao không nhớ anh cho được, em vô số lần nhớ tới anh, muốn gặp anh, nhưng vì sao lần nào thực sự gặp nhau rồi, đứng bên cạnh anh cũng là những cô gái quá mức xinh đẹp, làm em thương cảm, hụt hẫng."
Hồ Duy Giai nhìn Trương Khác chỉ cách mấy bước chân, cùng Tôn Tĩnh Mông thân mật đứng bên y, miệng mở ra, nhưng không biết nói thế nào mới thích hợp, cuối cùng gượng gạo cười nói: - Đúng là lần thứ ba gặp nhau rồi.
- Về rồi anh khai báo thật rõ ràng hai lần gặp mặt cô gái xinh đẹp này trước đó cho em. Tôn Tĩnh Mông đứng ở bên cạnh Trương Khác lén uy hiếp một câu, rồi đi tới chỗ Hồ Duy Giai, bảo cô ngồi xuống: - Cô thấy chưa, tôi đâu có lừa cô, ở đây có người bạn cũ muốn gặp cô thật mà.
Nhìn Hồ Duy Giai ngồi xuống hoang mang nhìn mình và Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác rút tai nghe ra khỏi máy nghe trộm to chừng bằng máy ghi âm, điều chỉnh âm thanh, khẽ đẩy tới trước mặt Hồ Duy Giai: - Bảo em tới đây là để em nghe cái này, sau đó tự em quyết định.
Máy nghe trộm phát ra mấy tiếng xè xè, rồi trong loa bắt đầu có tiếng nhạc, tiếp đó là tiếng nam nữ không được rõ ràng cho lắm.
-... Sao về một mình, Hồ Duy Giai đâu? Mặc dù xen lẫn với tiếng nhạc làm giọng nói không rõ, nhưng Hồ Duy Giai nhận ra đó là Giang Đào bạn trai của cô bạn thân nhất Lưu Tiểu Tiểu, kinh ngạc nhìn Trương Khác, không hiểu vì sao y lại đặt thiết bị nghe trộm trong gian phòng đó.
Trương Khác không nói, chỉ vào máy nghe trộm, ý bảo Hồ Duy Giai nghe tiếp.
- Tiểu Giai gặp một người quen ở nhà vệ sinh, bị người đó kéo sang phòng bao cô ta ngồi, sẽ về ngay thôi. Giọng này Hồ Duy Giai càng chẳng xa lạ, đó là Lưu Tiểu Tiểu đã cố kéo mình tới nơi này.
- Đừng để chuyện bất ngờ làm hỏng việc của Tào ca chúng ta là được, Tiểu Tiểu, uống vài ngụm đi, vị không tệ đâu, trước kia em thử qua rồi đấy, hì hì... Giọng của Giang Đào tuy không rõ, nhưng vẫn nghe được vị dâm dục trong đó.
- Á... Anh lại cho em uống cái thứ đó, chuyện trước kia em còn chưa tính sổ anh đâu đấy, lần trước nếu không phải như vậy, em chẳng thèm theo tên khốn kiếp nhà anh, em không phải là nữ nhân tùy tiện. Nghe như trách móc, nhưng ai cũng nhận ra Lưu Tiểu Tiểu chẳng có chút tức giận nào.
Lưu Tiểu Tiểu đột nhiên ý thức được gì đó, lại la hoảng: - Á... Các anh định cho Tiểu Giai uống thứ này à, cô ấy trông ôn nhu, thực ra tính tình...
- Tính tình cô ta ra sao thì liên quan gì, em không cần lo, sau khi uống thứ thuốc này vào, tất cả mọi thứ xảy ra sẽ là do cô ta chủ động, Tào ca chẳng qua là phối hợp với cô ta, tính là anh hùng cứu mỹ nhân, thành toàn cho ý tốt của cô ta thôi. Hơn nữa chuyện đã xảy ra rồi, cô ta còn làm gì được nữa. Tào ca đồng ý đưa cô ta lên đứng ba hạng đầu cuộc thi này, cô ta còn có gì không hài lòng, không khéo cô ta lại còn đòi hỏi có lần thứ hai, thứ ba... Giang Đào cười dâm dục nói tiếp:
- Nhưng... Lưu Tiểu Tiểu chắc nghĩ tới tính cách của bạn, có thể lương tâm bất an, vẫn còn do dự.
- Không nhưng gì cả, tới khi đó em phải giúp cô ta uống *** nước này, em yên tâm, lần này em giúp Tào ca một việc lớn, Tào ca không để em thiệt đâu. Giang Đào khuyên: