- Chắc chắn là Anh Vương Quốc Tế giở trò đằng sau. Tôn Tĩnh Hương suy đoán: - Lượng tiêu thụ đĩa của Đại Nhi liên tục đứng đầu hai lần, bọn chúng mới bày âm mưu này hủy diệt Đại Nhi.
- Hiện anh đang ở sân bay, hai tiếng rưỡi nữa sẽ tới Hong Kong, tới nơi rồi hẵng nói. Em bớt giận đã, đừng làm giận quá mà hại người, vui vẻ tham gia tiệc mừng công cùng mọi người đi. Diệp Kiến Bân an ủi Tôn Tĩnh Hương, lại cười nói: - Chẳng phải em nói Trương Khác bị cào mặt sao? Chỉ bằng vào điểm này, cậu ấy không khoanh tay đứng nhìn đâu.
- Em chẳng vì chuyện khốn kiếp đó mà giận cho hại mình. Tôn Tĩnh Hương cười: - Ài, tên tiểu tử Trương Khác đó cũng thật là, mọi người mồm mép là thế, dù gấp gáp thay y phục đến đâu cũng phải giải thích cho Đại Nhi trước chứ. Hiện để xảy ra chuyện này, mặt cậu ta bị cào như thế, làm mọi người rất ái ngại, em không biết có nên mời cậu ta tham gia tiệc mừng công hay không đây...
- Nhất định phải mời cậu ấy tham gia, mặt cậu ấy có bị phá hỏng cũng đáng đời, cậu ta trêu ghẹo tiểu cô nương làm khéo quá hóa vụng, còn trách ai được chứ? Diệp Kiến Bân cười có vẻ rất khoái chí: - Có lý do hay như thế không dùng lại trực tiếp cởi áo tiểu cô nương nhà người ta, giờ giải thích nhiều càng tệ, chắc cậu ta cũng không ngờ dì Lý chẳng thèm nghe giải thích đã xông vào cào cấu rồi, em nói xem có đáng không?
- Ồ. Tôn Tĩnh Hương vỡ lẽ, chẳng trách bị Lý Nguyệt Như cào mặt chỉ biết bỏ chạy bán sống bán chết, té ra là y có tật giật mình, phì cười: - Đám nam nhân thối bọn anh chẳng có kẻ nào tử tế.
Diệp Kiến Bân kêu oan: - Liên quan gì tới anh chứ?
- Không phải bọn anh là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đều có trái tim bỉ ổi à?
- Anh lên máy bay đây, không cãi nhau với em... Diệp Kiến Bân chịu thua cúp điện thoại.
Tôn Tĩnh Hương đứng trong phòng cho tới khi nụ cười trên mặt mình hoàn toàn biến mất mới đi ra, giục mọi người nhanh chân nhanh tay lên, thấy Giang Đại Nhi và cha mẹ cô không ở phòng nghỉ, hỏi Lệnh Tiểu Yến: - Đại Nhi đâu?
- Mặt Trương Khác khả năng bị thương rất nặng, lúc này đang ở phòng y tế xoa thuốc, Đại Nhi và cha mẹ tới xin lỗi rồi. Cảnh này rất xấu hổ, Lệnh Tiểu Yến không cùng hai cô bạn đi theo.
Tôn Tĩnh Mông đương nhiên không nói với bọn họ Trương Khác đáng đời lắm, chỉ hỏi Hứa Duy chuyện chuẩn bị phong bao ra sao rồi, mặc dù xảy ra chuyện không vui, tuyệt đại bộ phận nhân viên công tác vẫn làm việc chăm chỉ, không thể để cho bọn họ thất vọng.
Cửa phòng nghỉ mở ra, thấy cha mẹ Giang Đại Nhi đi vào, Tôn Tĩnh Hương ngớ người: Chẳng phải Lệnh Tiểu Yến nói bọn họ đi xin lỗi Trương khác sao?
- Đại Nhi đi mời Trương Khác... Lý Nguyệt Như giải thích qua...
- Ồ.... Tôn Tĩnh Hương nghĩ cũng phải, dù sao chỉ là hiểu lầm thôi, để Giang Đại Nhi đi mời Trương Khác tham gia tiệc mừng công là được rồi, không cần quả bận lòng chuyện không vui này, tiếp đó lại nhìn thấy Đường Thanh và Thịnh Hạ đi vào, lại ngờ ra lần nữa: Đại Nhi một mình đi gặp Trương Khác sao?
- Trương Khác xử lý vết thương rồi sẽ tham gia, ít nhất không để mặt mình quá khó coi. Đường Thành mỉm cười nói.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương khác lúc bôi thuốc không may để ít thuốc dính vào mắt, mắt xót vô cùng, nước mắt chảy dàn dùa, phải nhắm lại, nghe thấy có tiếng động, tưởng là Phó Tuấn, nói: - Lấy cho tôi ít giấy, thứ thuốc này có hại mắt không? Chưa nói hết câu đã cảm thấy có một ngón tay mịn màng chạm vào vết thương trên má.
Trương Khác mở mắt ra, thấy Giang Đại Nhi đứng trước mặt, nhe răng cười: - Thật là đáng tiếc, chẳng được nghe một bài nào cả, trong tiệc mừng công, Đại Nhi phải bồi thường cho tôi hai bài đấy...
- Đau không? Giang Đại Nhi đau lòng vuốt ve khuôn mặt bị cào xước xát: - Tôi tới xin lỗi thay mẹ tôi...
- Xin lỗi gì chứ, hơn nữa tôi cũng chẳng thiệt. Trương Khác cợt nhả, hi vọng chuyện này nhẹ nhàng qua đi như tế, không cần để trong lòng, không ngờ Giang Đại Nhi đưa hai tay ra ôm mặt y, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì cánh môi hồng nhuận mềm mại của cô đã áp xuống.
Trương Khác chưa bị ai hôn trộm như thế, cứ ngơ ngơ như thằng ngốc, đợi tỉnh lại thì Giang Đại Nhi đang đứng sang một bên nói: - Cậu không cần mẹ tôi xin lỗi thì tôi xin lỗi... À phải chuyện cái quốc kỳ Indo, nói một câu là rõ rồi, sao khi ấy cậu không giải thích.
"Choang... Trương Khác còn chưa hoàn hồn, bị câu này của Giang Đại Nhi làm ngã lăn quay ra đất, thuốc men rơi vãi lung tung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Lúc đấy làm sao mà giải thích được chứ? Nói với cô ấy chiếc áo in quốc kỳ Indo là âm mưu hủy diệt cô ấy, vậy tiếp theo cô ấy còn làm sao hát được nữa. Trương Khác vẫn còn bồi hồi vì nụ hôn của Giang Đại Nhi, miệng dứt khoát không thừa nhận động cơ của mình không thuần khiết.
Bất kể Trương Khác giải thích thế nào thì Diệp Kiến Bân cũng không tin: - Té ra cậu trực tiếp cởi áo cô ấy thì không có ảnh hưởng gì à?
- Muốn vạch trần chân tướng phải đợi tới buổi biểu diễn kết thúc, vừa định lừa cô ấy nói mặc áo sơ mi của tôi lên biểu diễn hiệu quả càng tốt hơn thì mẹ cô ấy đã nhào bổ tới... Trương Khác chỉ mặt: - Anh xem này, mặc dù tôi không dựa vào nó kiếm cơm, nhưng bị hủy mất cũng rất đáng tiếc.
Trương Khác ở lại phòng y tế xử lý vết thương cho tới tận khi xết cào xưng đỏ trên mặt tan đi, trông có vẻ không quá bắt mắt nữa mới thong thả tới tụ họp cùng Diệp Kiến Bân từ Kim Sơn bay sang, không vội tham gia tiệc mừng công.
Lúc này ở khách sạn Bán Đảo tổ chức tiệc mừng công có ý đồ thương nghiệp trong đó, mời phóng viên tới phỏng vấn chụp ảnh, tuyên bố buổi biểu diễn thu được thành công chưa từng có, còn mời một số fan hâm mộ may mắn tham gia bữa tiệc. Chính vì xuất hiện âm mưu như tối nay cho nên tiệc mừng công các phải mời giới truyền thông tới tuyên truyền.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân tất nhiên không tới đó.
Tiệc mừng công thực sự tổ chức ở Ảnh Loan Viên, vì nó Tôn Tĩnh Hương đã bao một gian phòng xa hoa trong clb riêng của Ảnh Loan Viên trước một ngày.
Đội bóng quốc gia hôm qua bị thua 3 - 0 đã muối mặt rời Hong Kong vào đêm qua rồi, từ chiều hôm qua đã xuất hiện bài báo chửi mắng dữ dội, Trương Khác thấy để người trong nước thất vọng sớm với đội tuyển quốc gia sớm một ngày có lẽ còn nhìn thấy chút hi vọng.
Ước chừng bữa tiệc thương nghiệp ở khách sạn Bán Đảo sắp kết thúc, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân ngồi trong xe tán phét, đợi cùng mọi người về Ảnh Loan Viên.
Di động của Diệp Kiến Bân vang lên, hắn nhận điện rồi quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn, nói: - Bọn họ ra rồi...
Trương Khác nhìn sang, một đám đông từ khách sạn đi ra, Giang Đại Nhi dung nhan lỗng lẫy trong bộ váy đầm màu hoa hồng, vẫn bị rất nhiều phóng viên vây quanh, ánh đèn flash chớp liên hồi, cho dù vất vẻ suốt cả ngày, buổi diễn lại cực tốn thể lực nhưng đối diện với ống kính vẫn giữ nụ cười ngọt ngào. Trương Khác nhận ra nụ cười của cô hơi gượng gạo, thầm nghĩ làm minh tinh thật lả khổ, ngón tay bất giác sờ lên môi, nhớ lại xúc cảm tuyệt vời khi đó.
Giang Đại Nhi và cha mẹ cùng ba cô bạn lên mấy chiếc xe thương vụ đợi bên đường, nhân viên công tác thì ai vào xe người nấy trở về, Tôn Tĩnh Hương, Đường Thanh, Thịnh Hạ thì chui vào xe Diệp Kiến Bân.
Có Đường Thanh ở đây, Tôn Tĩnh Hương không trêu Trương Khác, nhìn vết thương trên mặt y nói: - Không nghiêm trọng lắm, làm tôi lo chết đi được, hiện giờ cậu là cành vàng lá ngọc, cái mặt cậu đáng giá hơn mặt Giang Đại Nhi, ai mà bồi thường nổi chứ?