- Diệp Đinh Hương, đúng là không có một cái tên nào thích hợp hơn nữa. Trương Khác nhẩm lại một lần, biết "chúng tôi" mà Diệp Kiến Bân nói ở đây không phải là hai người, mà là ba người, cho nên Diệp Đinh Hương không phải là cái tên hay nhất, nhưng lại là cái tên thích hợp nhất.
Nhưng thoáng cái Trương Khác lại cười phá lên, cười thiếu chút nữa ngã lăn xuống ghế, làm Diệp Kiến Bân chẳng hiểu ra làm sao, ngay Phó Tuấn ngồi ghế phụ lái không hiểu chuyện gì cứ quay đầu lại suốt.
Bất kể Diệp Kiến Bân truy hỏi như thế nào, Trương Khác chỉ ôm bụng cười suốt.
Diệp là cái lá, trong nhà có hai đóa hoa mỹ nhân, một đóa rực rỡ là hoa Đinh, một đóa thanh lệ là hoa Hương, sinh ra con đặt tên là hoa Đinh Hương, thế là thành cả nhà thực vật, chuyện buồn cười như thế, Trương Khác quyết định trước khi người khác biết, tuyệt đối không kể cho Diệp Kiến Bân.
Cứ thế suốt đường đi Trương Khác cứ cười như kẻ điên, làm Diệp Kiên Bân cũng tức điên luôn, cho tới khi lái xe mất tập trung thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, Trương Khác mới không dám cười nữa.
Đi vào phòng bệnh cao cấp của bệnh viện St Mary, nhìn căn phòng bố trí và trang hoàng không kém gì khách sạn năm sao, nhớ trên đường đi Diệp Kiến Bân nói trưởng bối hai họ Tôn Diệp nếu không phải lo ảnh hưởng không tốt đã bao hết cả bệnh viện, để toàn bộ bác sĩ y tá chỉ chuyên tâm phục vụ một mình Tôn Tĩnh Hương. Trương Khác không thể tưởng tượng được những ngày qua Tôn Tĩnh Hương sống như thế nào, nhìn trong phòng khách có sáu nữ y tá, không khéo đi vệ sinh cũng có bốn năm người phục vụ.
Căn phòng hơn 100 mét vuông, ngăn ra gian tiếp khách, vệ sinh, bếp đáng hoàng, Tôn Tĩnh Hương nằm trong một gian riêng biệt, Trương Khác đẩy cửa vào, thấy Tôn Thượng Nghĩa và Tôn Tĩnh Mông một trái một phải ngồi bên nói chuyện với cô.
Nhìn thấy Trương Khác đi vào, đôi mắt đẹp dưới hàng mi dài của Tôn Tĩnh Mông ánh lên mừng rỡ, nhưng lo cha nhận ra nên cúi đầu xuống.
Vì Đường Thanh và Trần Phi Dung đều xin nghỉ nửa ngày, chiều phải về nơi công tác, thêm vào phụ nữ có thai cần tĩnh dưỡng, không thích hợp có quá nhiều người ở xung quanh. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất là vì hiện giờ Trương khác hơi sợ gặp Tôn Thượng Nghĩa, cho nên ở trong phòng chừng mười phút, thò chân dưới gầm giường, thành công để Tôn Tĩnh Mông dẫm mạnh cho một phát trút giận, y liền đứng dậy cáo từ.
Thương vụ Cẩm Hồ cùng các cơ cấu và chi nhánh đặt ở Hong Kong đều tập trung ở một tòa nhà, chiếm cứ hết tòa nhà văn phòng 30 tầng, Trương Khác cùng hai cô gái về nơi làm việc, lên phòng ăn tầng 15 dùng cơm.
Khi ăn cơm gặp Hà Huyền buối sáng ra ngoài cùng Tương Vi ra ngoài làm việc giờ mới về, ba cô gái tụm lại một chỗ nói cười huyên náo, Trương Khác liền biến thành đối tượng bị chà đạp, may là loại giác ngộ này Trương Khác có từ lâu rồi. Chỉ là phía trước phía sau, bốn phương tám hướng nhà ăn đầy các nam đồng chí, những ánh mắt gườm gườm thi thoảng lại ném sang, tưởng chừng như có thể băm nát y thành trăm miếng, ngàn mảnh.
- Này này mấy vị đại mỹ nữ, chiếu cố cho cái xác phàm này với, ăn nhanh nhanh lên, chốn nước sôi lửa bỏng này, ở thêm phút nào nguy hiểm phút ấy, xem đi mình chảy hết mồ hôi ra rồi đây này. Lời này của Trương Khác chẳng hề khoa trương, món canh gà ớt ở đây không tệ, một mình Trương Khác ăn hết quá nửa, nên mặt đỏ tía tai, mồ hôi như suối.
Trông dáng vẻ bi thảm của Trương Khác, ba cô gái không nhịn được cười, Hà Huyền là quá đáng nhất, chẳng chú trọng hình tượng thục nữ, ôm bụng cười gục xuống bàn.
- Dám cười à, không trừng phạt sau này làm sao chấn chỉnh được gia phong. Trương Khác kéo tay Đường Thanh, muốn cù nách cô.
- Phi Dung, Hà Huyền mau cứu mình khỏi tên ác ma đầu heo... Đường Thanh bị cù gần như cười ngã vào lòng Trương Khác.
Trần Phi Dung và Hà Huyền đứng dậy kéo Đường Thanh khỏi lòng Trương Khác, ba cô gái nắm tay nhau chạy khỏi phòng ăn, để lại chuỗi tiếng cười trong trẻo như chuông ngân, làm người nghe xao xuyến.
Trương Khác liếc nhìn ánh mắt thù địch xung quanh, bỏ chạy giữ mạng.
- May quá, y chỉ là bạn trai của Đường công chúa. Đại bộ phận nam thanh niên trong nhà ăn khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có một phần ba rơi vào kỷ băng hà, chừng như cầm que chọc vào mặt một cái có khi băng rơi xuống cả tảng.
- Anh nói xem thằng nhóc đó lai lịch ra sao mà lại thân thiết với ba đóa hoa của Cẩm Hồ chúng ta như thế, ngay cả băng mỹ nhân cũng cười hết sức vui vẻ, lại còn là bạn trai của Đường công chúa nữa, thật là không còn thiên lý nữa rồi. Hai thanh niên một cao một thấp từ trong thang máy tầng 8 đi ra nói chuyện với nhau, hiển nhiên vừa rồi có mặt trong nhà ăn.
- Ai mà biết, ở chỗ công cộng mà thân thiết như thế, chẳng biết chiếu cố tới cảm thụ của người khác chút nào. Anh chàng cao hơn này rõ ràng là người thầm yêu Đường Thanh,
- Xuỵt... Im lặng nào, nghe xem, bên trong có tiếng nói, hình như là của Đường công chúa và tên nhãi đó. Tên Lùn đi sát mé trong tường, dừng lại trước cửa một văn phòng, nghiêng tai lắng nghe.
- Cái gì, để tôi nghe với.
Hai tên một cao một thấp cho nên chẳng phải tranh giành chỗ, một trên một dưới, áp tai vào khe cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng đối thoại bên trong.
- Tiểu Khác, nhanh chút đi, cái tư thế này mệt lắm. Giọng nói êm ru ngọt ngào đó, dứt khoát là của Đường công chúa.
- Tiểu Thanh, cố thêm một chút, dáng vẻ của bạn lúc này rất đẹp, lát nữa chúng ta đổi tư thế. Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là giọng của tên nhãi kia.
Đúng là quá dâm đãng, quá hạ lưu, quá vô liêm sỉ, không ngờ trong văn phòng của giám đốc quỹ trợ học, còn giữa ban ngày ban mặt làm cái chuyện kia, tên nhãi đó còn lại còn bắt Đường công chúa bày ra các tư thế khác nhau, hai tên cao thấp trái tim rướm máu.
Lúc này ở hành lang người từ nhà ăn về văn phòng rất nhiều, thấy hai tên đó nghe trộm với vẻ mặt kỳ quái như vậy, đều tò mò dừng chân, ghé tai nghe ngóng, chẳng mấy chốc không còn chỗ nữa.
Bí kịch của hai người lập tức biến thành bi kịch của một đám người.
- Tiểu Khác, đã xong chưa, mình mệt lắm, không chịu nổi nữa rồi, Phi Dung, tới thay mình đi. Giọng mũi nũng nịu của Đường công chúa lại truyền ra.
- Cũng được, Phi Dung, tới đây nào, không không, tư thế khác, ừ, như thế, tuyệt lắm. Giọng tên nhãi kia hết sức vui vẻ.
Cái gì? Tới cả băng mỹ nhân cũng ở trong đó, hơn nữa còn tham gia cùng tên nhãi kia song phi.
Cả đám đầu óc đen tối vừa ghen tị vừa phẫn nộ.
- Tên nhãi này bá đạo thật, một chuyến song phi ngắt liền hai đóa hoa của Cẩm Hồ chúng ta. Giọng nói hả hê trên đau khổ của người khác này hiển nhiên là của một fan hâm mộ Hà tiên tử.
Những anh chàng có vẻ mặt tương tự hẳn là cùng một trận tuyến.
Nhưng lập tức lại có thêm vài trái tim vỡ nát nữa, tên nhãi kia không ngờ vô liêm sỉ yêu cầu: - Hà Huyền, đừng đứng xem nữa, cùng tham gia đi.
Đường công chúa hứng phấn nói: - Đúng đấy, Hà Huyền đến đây nào! Ừm, cứ ôm mình như thế, Phi Dung, nâng mình lên một chút.
Lần này tất cả bội phục, song phi là bá đạo, tam phi chỉ có thể là vương đạo.
Khi tất cả những trái tim đang gào khóc, đau thương trên đời cùng lắm chỉ đến thế thì một giọng nữ nghiêm khắc từ sau lưng vang lên: - Các cậu tụ tập trước cửa văn phòng tôi làm cái gì thế hả?
Giọng nói bất thình lình đó làm đám đông hoảng sở, người vốn ngả về phía trước áp tai vào cửa, không tự chủ được nhào tới, đẩy cảnh cửa đóng kín mở toang ra.