Kiếp trước ở tỉnh Đông Hải, danh tiếng của Lưu Minh Phong không hề thua kém đám Tạ Kiếm Nam, Tạ Tử Gia.
Trương Khác đương nhiên không chơi ác chiêu mộ đám Mã Hóa Đằng, Đinh Lỗi vào Cẩm Hồ, để bọn họ có không gian phát triển của mình, Cẩm Hồ không thể cho bọn họ không gian này, có khi vào Cẩm Hồ bọn họ lại thành giám đốc bình thường. Nhưng Lưu Minh Phong đâm đầu vào lưới, Trương Khác tất nhiên không có lý nào thả cho hắn đi.
- Cậu là ai? Thiên Lý Mã được Bá Nhạc phát hiện, Lưu Phong đương nhiên là đồng ý, đặc biệt trước mặt Trần Yến quan hệ chưa rõ ràng, chuyện này tuyệt đối nở mày nở mặt, mục đích sống của nam nhân chẳng phải để nữ nhân sùng bái sao? Lưu Minh Phong dám chắc 9 phần Trần Yến không thoát khỏi lòng bàn tay của mình nữa, không quên hỏi Trương Khác là ai, hết nhìn Đỗ Phi lại nhìn Trần Phi Dung, sợ Trần Yến có ý kiến, nhịn không nhìn Trần Phi Dung cái nữa.
- A, tôi là Trương Khác, hôm nay không mang danh thiếp. Trương Khác quay đầu sang: - Mày mang danh thiếp không?
- Người anh em, khi nào dạy cho vài chiêu nhé, tôi mà có chị em, thế nào cũng nghe lời anh bảo họ tới đây tìm nhân viên nghiên cứu làm chồng. Đỗ Phi lấy danh thiếp ra đưa cho Lưu Minh Phong: - Tôi là Đỗ Phi, chỉ là một sinh viên.
- Hả? Lưu Minh Phong giơ danh thiếp lên đèn xem, hồ nghi nhìn Đỗ Phi tới mấy giây: - Cậu là Đỗ Phi, không lừa tôi chứ?
Trần Yến giật áo hắn: - Người ta đúng là chủ tịch hiệp hội sáng nghiệp đấy, tháng sáu còn cùng người sáng lập Côn Đằng Online tới trường em diễn giàng, lúc đó anh không ở Kiến Nghiệp.
- A, nghe danh không bằng gặp mặt, không được nghe lời diễn giảng tuyệt vời của cậu, tôi luôn lấy làm tiếc. Lưu Minh Phong đi tới bắt tay Đỗ Phi: Nếu gặp nhau ở trường hợp khác, tôi nhất định sẽ hỏi Sáng Vực có cần người không?
Đỗ Phi chỉ cười, hắn không rõ Trương Khác vì sao coi trọng Lưu Minh Phong, nhưng có vẻ trông không tệ.
Dù danh tiếng đến đâu cũng chỉ là sinh viên năm thứ 3 thôi, Lưu Minh Phong tốt nghiệp tiến sĩ tất nhiên không quá nể sợ Đỗ Phi, bình tĩnh hàn huyên, nghe nói Sáng Vực và Vườn Sồi quan hệ mật thiết, thầm nghĩ bọn họ tranh thủ cho mình một cơ hội phỏng vấn hẳn là chuyện dễ dàng, liền theo vào trong.
Gần tới giờ hẹn, Trương Khác không hàn huyên nhiều, đi thẳng vào trong, Triệu Tử Lâm đã đợi bọn họ ở đại sảnh, nói: - Giám đốc Trần và viện trưởng Đàm cùng khách đợi mọi người ở phòng hội nghị nhỏ.
Trương Khác thấy Vu Bác Dương từ đại sảnh đi qua, liền chặn lại: - Lão Vu, anh đem đề thi kỹ sư lập trình cho tôi xem nào. Rồi bảo Lưu Minh Huy: - Anh đi theo anh ấy kiếm chỗ để nói chuyện, tôi còn cuộc hội đàm quan trọng phải tham gia, một lúc nữa sẽ an bài phỏng vấn cho anh.
- Được, các cậu cứ đi làm việc đi, tôi tối nay đúng là chẳng có chính sự gì phải làm. Lưu Minh Phong đồng ý nhanh gọn, hắn không biết Triệu Tử Lâm dẫn đám Trương Khác đi, không biết Vu Dương Bác, thấy tuổi tác sàn sàn mình, nghĩ là nhân viên nghiên cứu bình thường, nhiệt tình bắt tay giới thiệu: - Tôi là Lưu Minh Phong của học viện bưu điện, đây là sư muội Trần Yến trong trường, sư huynh tốt nghiệp trường nào thế?
- Vu Bác Dương, tốt nghiệp Đh Bưu điện Bắc Kinh, đúng là sư huynh đệ rồi. Vu Bác Dương cười hỏi: - Lưu sư đệ theo học ai thế?
- Thầy hướng dẫn của em là thầy Cổ Hoài Khánh.
- A, thì ra do viện sĩ Cổ Hoài Khánh tiến cử. Vu Bác Dương không phụ trách mảng này, không rõ tiến sĩ do Cổ Hoài Khánh hướng dẫn có ai, chỉ nghĩ là Cổ Hoài Khánh tiến cự trực tiếp cho Trương Khác, thầm nghĩ dù là Cổ Hoài Khánh giới thiệu thì nói với Lão Vi là được, cần gì đích thân Trương Khác an bài phỏng vấn, tuy nghi hoặc nhưng không truy cứu, dẫn bọn họ vào phòng đợi, còn đích thân pha trà rót nước.
- Vừa rồi người đi cùng giám đốc Đỗ của Sáng Vực là ai thế? Lưu Minh Phong thấy Vu Dương Bác pha trà cho mình thì áy náy lắm, nhưng không quên nghe ngóng thân phận Trương Khác.
- Hả, cậu không quen. Vu Dương Bác ngờ vực: - Vậy sao vừa rồi cậu theo cậu ấy vào đây?
- Bọn em vừa mới tản bộ ngoài kia thì gặp, trước kia em cũng tham gia thi tuyển bị loại, cậu ấy nói có thể giúp em phỏng vấn lần nữa, nên theo vào. Lưu Minh Phong không dấu diếm gì?
- May mắn cỡ này mà cậu cũng gặp phải à? Vu Bác Dương cười lớn: - Thường ngày ít gặp cậu ấy ở đây lắm, may thế nào mà cậu gặp được.
- Nghe nói Vườn Sồi có 9 đại lão, toàn là cao thủ kỹ thuật hàng đầu, chẳng lẽ cậu ấy là một vị trong đó. Lưu Minh Phong thấy Trương Khác tùy ý sai bảo Vu Bác Dương, đoán y là nhân vật trọng yếu, lại cảm khái nói: - Cậu ấy trẻ thật, làm kỹ thuật đúng là dựa vào thiên phú.
- Kỹ sư Vu, đề thi anh cần đây. Có một thanh niên đeo kính đi vào đưa cho Vu Bác Dương một tập giấy.
Vu Bác Dương chưa kịp xem đã có điện thoại, nghe một lúc rồi nói thanh niên đeo kính: - Cậu tiếp họ hộ tôi, tôi đi một lát rồi về an bài phỏng vấn cho họ. Rồi cầm giấy rời phòng đợi.
- Trương Đức Hoa, thạc sĩ khoa 97 viện điện tử Đh Đông Hải. Thanh niên đeo kính ngồi xuống tự giới thiệu, thân thiết bắt chuyện: - Sư huynh sư tỷ vừa về nước à?
- Hả? Lưu Minh Huy ngớ người không hiểu vì sao Trương Đức Hoa lại nghĩ bọn họ mới về nước, xem ra Vu Dương Bác không phải nhân vật đơn giản, hôm nay ngốc quá rồi, chưa hiểu gì đã đi vào, hắn quyết định ngồi đợi đến cuối mới lộ đề.
Nhưng Trần Yến lại tò mò hỏi: - Kỹ sư Vu vừa mới đi là ai thế?
- Anh chị không biết Lão Vu à, vậy vì sao Lão Vu đích thân an bài phỏng vấn cho anh chị? Không phải anh chị có phát biểu trọng yếu gì trên tạp chí nước ngoài, hay có phát mình trọng yếu gì, nên mới.... Trương Đức Hoa thấy hai người kia mặt ngơ ngơ, mới xác định họ không biết Vu Bác Dương: - Ha ha, anh chị may thật đấy, không biết Lão Vu lại được anh ấy đích thân an bài phỏng vấn, thường thì người không qua phòng nhân sự do 9 đại lão tuyển vào đều là cương vị chủ nhiệm cấp một, anh chị tới ứng tuyển vào vị trí gì đấy?
- Chúng tôi học Học viện Bưu điện Kiến Nghiệp, tới ứng tuyển kỹ sư, tôi chưa tốt nghiệp, đi theo anh ấy mở rộng tầm mắt. Trần Yến lém lỉnh nói: - Nghe nói Vườn Sồi có 9 nhà khoa học đứng đầu, được gọi là 9 đại lão, thì ra trông như thế.
Vu Bác Dương gầy gò nhỏ tẹo, còn nhỏ hơn cả Trần Yến, giống thể loại từ tiểu học tới đại học đều bị bạn trong lớp bắt nạt vậy.
Trương Đức Hoa bật cười, không biết Vu Bác Dương về lúc nào không dám hùa theo: - Kỹ sư Vu là nhà khoa học cấp phó ở đây, phụ trách phòng số 7.
Lưu Minh Phong thầm nghĩ với bọn họ mà nói Vu Bác Dương là nhân vật rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi rồi, vậy Trương Khác là ai. Một lúc sau Vu Bác Dương quay lại, đi theo còn có một người trung niên chừng 40, trung niên kia đi thẳng tới chỗ Lưu Minh Phong: - Tôi là Vi Nguyên Chân, cậu tới thi kỹ sư lập trình.
Lưu Minh Phong cho dù chưa gặp Vi Nguyên Chân cũng đã nghe đại danh ông ta, đặc biệt trong lĩnh vực linux quốc tế, ông ta thuộc hàng mấy người đứng đầu, thế nào cũng không ngờ do đích thân Vi Nguyên Chân tới phỏng vấn mình, vội đứng lên: - Thầy Vi, tôi là Lưu Minh Phong, có phải phỏng vấn ngay ở đây không? Nháy mắt với Trần Yến, ý bảo cô ra ngoài đợi một chút.