Sàn nhảy ở góc trong cùng trung tâm hoạt động, loáng thoáng nghe được tiếng nhạt, căn bản không nghe thấy tiếng đánh nhau ở cửa sàn nhảy, cho tới khi hai cô gái dìu nam sinh bị đánh ra Trương Khác mới biết bên trong đánh nhau.
Mặc dù biết bên trong có người đánh nhau, nhưng y không thể giữ nam sinh kia lại hỏi xảy ra chuyện gì, phía sau lại có một đôi nam nữ đi ra, đang mặt mày hưng phấn kể chuyện đó, hai người bọn họ mới biết ba người Hàn Quốc bắt nạt sinh viên Đh Đông Hải bị đánh hội đồng.
Kinh tế Hàn Quốc bị trọng thương trong cơn bão tình chính Châu Á, nhưng hồi sinh lại rất nhanh, Cty Hàn Quốc coi trọng phát triển thị trường Trung Quốc là một trong số nguyên nhân trọng yếu của sự hồi sinh đó. Hai năm qua không chỉ có rất nhiều nhân viên Hàn Quốc tới Kiến Nghiệp, mà còn có rất nhiều sinh viên du học, khu người Hàn Quốc ở Kiến Nghiệp có mấy nghìn người, chỉ riêng nhân viên của Samsung đã tới vài trăm.
Thấy mặt Lý Hinh Dư có vẻ đau khổ, Trương Khác nói với cô: - Chúng ta về nhé?
Lý Hinh Dư gật đầu, bất chấp mưa rả rích, theo sau lưng Trương Khác, dựa vào cơ thể cao lớn của Trương Khác che chắn mưa gió, Trương Khác né sang không để tránh mưa, nắm lấy tay cô la hét chạy vào màn mưa.
Đúng lúc này đám Kim Nam Dung tập tễnh từ bên trong đi ra, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ, Kim Nam Dũng lòng cảm xúc ngổn ngang, hai tên thanh niên Hàn Quốc nhuệ khí mất hết, trong lòng tất nhiên phẫn nộ vô cùng nhưng tất nhiên không muốn để Lý Hinh Dư nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
- Có cần đưa hai cậu vào bệnh viện không? Kim Nam Dũng không bị ăn đòn nhiều mấy, nhưng vo duyên vô cơ bị đánh, trong lòng rất bất mãn với hai tên đồng nghiệp, chỉ là không nói ra miệng.
- Không sao, về tự xử lý vết thương là được, nhưng chuyện này bỏ qua như thế, chúng tôi không cam tâm.
- Đừng gây chuyện nữa. Kim Nam Dũng nghiêm khắc nói: - Kiến Nghiệp không giống những thành phố khác ở Trung Quốc... Hắn không thể đem chuyện xấu của hắn và Lý Tại Thù ra làm ví dụ, nếu không Lý Tại Thù sẽ lột da hắn, có lẽ vì ảnh hưởng của Trương Khác, sinh viên Đh Đông Hải rất khí thế, nhìn hai đồng nghiệp, lại thấy mắt mình đau đau, lòng bất mãn tới cực điểm, vẫn khắc chế nói: - Tôi đưa hai cậu về khu tập thể công ty.
Kim Nam Dũng nhìn bóng dáng Trương Khác và Lý Hinh Dư biến mất đằng xa mới cùng hai đồng nghiệp đi ra bãi đỗ xe, tới cổng trường Đh Đông Hải, một tên thanh niên Hàn Quốc nói với Kim Nam Dũng: - Hay là tới Kim Nam Động uống vài chén, bực bội thế này mà về, đêm cũng không ngủ được,
- Tôi không đi, các cậu cũng về sớm đi. Kim Nam Dũng hận không thể vứt bỏ hai tên chỉ biết gây thị phi này, thấy bọn chúng còn muốn đi uống rượu, vội thoát thân về chung cư.
Kim Nam Dũng đi rồi, hai tên thanh niên Hàn Quốc không có xe, một tên ra đường bắt taxi, tên còn lại hỏi: - Bỏ qua như thế sao? Năm ngón tay của hắn bị dẫm chảy máu, đau tới tận tim.
- Không thì làm được gì? Còn bắt được chúng sao?
- Anh xem đây, cái này lấy trên người tên bị chúng ta đánh, cứ tóm lấy nó là được. Tên đó đưa cho đồng nghiệp xem một tấm thẻ sinh viên.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Phòng trà tầng thượng được che bởi kính trong suốt, những giọt nước mưa lộp độp nhỏ xuống, Lý Hinh Dư ngẩng đầu nhìn trời, tầng mây rất mong, cả bầu trời như bao phủ đường nét hổ phách. Phòng trà vô cùng sạch sẽ, bên trong trồng những cây xanh tốt không rõ tên, mặc dù không cao lớn lắm, nhưng cành lá rậm rạp, che phòng trà cách biệt hoàn toàn với trần thế, đây chỉ là một góc vườn hoa trên không thôi, Lý Hinh Dư và Trương Khác từ sàn nhảy về liền tới đây uống cà phê tán gẫu.
Lúc mới về, quần áo bị mưa làm ướt hết cả, có điều cả hai đều không thay y phục, nếu ai về phòng người nấy rồi, chẳng kiếm được cái cớ ở bên nhau nữa, buổi tối còn hơi lạnh, Trương Khác lấy áo khoác đưa cho Lý Hinh Dư, tránh cô bị cảm, áo sơ mi Lý Hinh Dư hơi ướt, dính trên người lành lạnh, ủ một lúc mới ấm.
Lúc này về ngủ còn sớm quá, lại chẳng có việc gì gấp cần xử lý, Trương Khác liền phát huy khả năng ba hoa mồm mếp của mình, cùng Lý Hinh Dư ngồi xuống kể những câu chuyện thú vị.
Không có không khí ám muội ở sàn nhảy kích động tình dục làm người ta tiêu hồn kia liền phai đi vài phần, cả hai đều biết trừ chuyện tình cảm, thân phận cùng lập trường mỗi bên đều quyết định một khi bọn họ phát sinh quan hệ, ắt sẽ gây ra sóng gió lớn. Lý Hinh Dư định sẵn là không thể ở lại Trung Quốc lâu dài, thậm chí nếu để tin tức qua lại với Trương Khác truyền về Hàn Quốc, là cô sẽ bị đưa về nước ngày.
Samsung lúc này nếu không có cảnh giác với Cẩm Hồ thì quá chậm chạp rồi.
Người Hàn Quốc rất chú trọng thiết kế sân vườn, Lý Hinh Dư kể cho Trương Khác nghe cha cô có một đình viện lớn kiểu viên lâm gần Seoul dùng làm nơi làm việc thường ngày và tiếp khách quý, diện tích tất nhiên lớn gấp Vườn hoa trên không cả chục lần: - Khi ông nội tôi còn, đó cũng là chỗ ở của ông, tôi thường qua đó chơi, đùa nghịch trên bãi cỏ, hoặc là nằm trên đó ngắm những cái cây cổ thụ cao hàng chục mét. Khi xem phim thường thấy ngôi nhà gỗ trong rừng cách xa hẳn cuộc sống, trong lòng tôi hết sức khao khát...
Do vườn hoa xây trên nóc chung cư, cho dù kết cấu được gia cố, nhưng không thể trồng những cái cây cổ thụ cao chọc trời, Trương Khác cười ngồi nghe ước mơ có phần hơi trẻ con cả Lý Hinh Dư.
Phòng trà chỉ bật một cái đèn tường, ánh sáng lờ mờ, Lý Hinh Dư hai tay ôm cốc cà phê, khuôn mặt của cô đẹp đẽ tới mưc không thể bới móc một chút nào, trắng nõn rạng ngời, đôi mắt long lanh như ánh sóng Yến Quy Hồ, mê ly mà tràn trề sức sống, hồi tưởng lại ký ức ấu thơ, vẻ mặt rất an tường.
Chẳng biết qua bao lâu, nghe thấy ở phía tây có tiếng ồn ào náo loạn, tòa chung cư này kề sát sân tennis Đh Đông Hải, tiếng huyên náo là từ đó phát ra, ban đầu Trương Khác và Lý Hinh Dư không để ý, một lúc sau thấy vẫn cứ ồn ào, mới ý thức được trong trường có chuyện gì đó rồi.
Trương Khác và Lý Hinh Dư đi tới bên hàng rào gỗ ướt nước mưa, chỉ thấy con đường giữa sân tennis và núi Hợp Hoan có rất nhiều người đi về phía nam, bên đường còn đỗ hai chiếc xe cấp cứu. Phía nam là KTX nữ, tiếp đó thì bị núi Họp Hoan che khuất mất rồi, hình như những tiếng huyên náo phát ra từ phía chung cư du học sinh, chẳng biết có chuyện gì xảy ra, qua khe hở hàng cây, nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đi qua cổng trường, hình như là tới chung cư du học sinh.
Lý Hinh Dư ngạc nhiên hỏi khẽ: - Xảy ra chuyện gì rồi?
Trong trường toàn là thanh niên tuổi trẻ xốc nổi, cho dù sinh viên Đh Đông Hải tố dưỡng cao, nhưng chuyện đánh nhau thậm chí một số sự kiện trị an ác tính thi thoảng vẫn xảy ra, sinh viên trả thù gây sự cũng không phải là tuyệt đối không có.
Chỉ là xảy ra những chuyện đó, phòng bảo vệ trường sẽ xử lý thỏa đáng, không để cho cảnh sát can dự, tránh đưa lên báo chí vào ngày mai, hiện chuyện xảy ra có vẻ hơi lạ, hình như đã mất kiểm soát.
- Chúng ta lên mạng xem có nói chuyện gì xảy ra không... Trương Khác nói, trong trường nếu xảy ra sự kiện gì lớn, thường lập tức có người phát tán trên BBS Đông Đại, đương nhiên ban đầu chỉ có nói tới sự kiện, còn chân tướng và những tin đồn liên quan sẽ nhanh chóng bị bộ phận tuyên truyền hoặc công đoàn trường ra lệnh xóa bỏ.