- Ôi, thì ra cũng chỉ là quan hệ bạn bè. Trương Khác như bừng tỉnh, nhìn con mắt Tịnh Mông híp lại như trăng non: - Vậy chúng ta có nên tìm một chỗ để ôn lại tình bạn hay không?
- Muốn chết hả, sao trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện dơ bẩn thế này. - Tôn Tĩnh Mông đưa tay véo vào eo Trương Khác.
- Nếu không tôi kể truyện cười cho cô nghe? Trương Khác giãy dụa không thoát, vội vàng nhấc tay xin Tịnh Mông véo nhẹ một chút: - Tôi nghĩ đến truyện cười "Bạn đang suy nghĩ cái gì", hay là tôi kể cho cô nghe?
- Không cần, tôi biết là anh không nghĩ ra chuyện tốt gì. Tôn Tĩnh Mông trừng mắt với Trương Khác, lại ôm cái bụng nhặng xị lên: - Nhanh lái xe tìm nơi ăn cơm, trên máy bay không có gì ăn ngon hết, bụng tôi đói sắp lép xẹp rồi đây...
Thấy còn có cơ hội ôn lại "tình bạn" với Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác cũng không nóng lòng nhất thời, một lần nữa phát động xe chạy về hướng núi Sư Tử bên bờ sông. Lúc này thời tiết ở Kiến Nghiệp đang nóng nực, nếu không thể chịu nực trong máy điều hòa, chỉ có thể lên núi thôi. Núi Yến Quy, núi Sư Tử đều thích hợp, chỉ là núi Yến Quy cách ĐH Đông Hải gần quá, ai biết có thể gặp phải người quen hay không?
Nhìn bộ dạng đói đến lả người của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác cố ý giới thiệu cho cô các món ăn đặc sắc của một nhà hàng lâu năm trên núi Sư Tử, nhìn cô nhịn không được nuốt nước bọt, y nhịn không được muốn cười rộ lên.
Khi cách núi Sư Tử hơi xa, ven đường có thông báo đường lê núi Sư Tử bởi vì ống nước bị bể nên đang đào đường để sửa.
- Hiện tại muốn đi đâu, không phải lại chạy về chứ? - Tôn Tĩnh Mông hỏi.
Trương Khác nhìn giao lộ bên tay phải, có chút ký ức chưa từng xảy ra trồi lên trong đầu. Trong chuyện cũ kiếp trước, công ty đầu tiên sau khi y tốt nghiệp làm việc chính là nơi qua giao lộ khoảng 1 km, nếu không phải quỹ tích lịch sử xảy ra biến hóa, lúc này Mông Nhạc cũng đã vào công ty mậu dịch đó làm việc đã hơn 1 năm rồi. Qua một năm nữa y sẽ qua sự giới thiệu của Mông Nhạc vào công ty đó công tác.
Vậy công ty đó chắc vẫn còn tồn tại chứ? Trong lòng Trương Khác cũng không quá xác định, dù sao trong kiếp trước đó là một công ty mậu dịch thành lập sau năm 98. Sau năm 98, bố cục các ngành kinh tế của Kiến Nghiệp đã xảy ra biến hóa rất lớn, số phận của một công ty mậu dịch nhỏ một khi bị ảnh hưởng đến, sẽ có biến hóa rất lớn.
Trương Khác bẻ tay lái qua giao lộ đó, nhớ tới một số gương mặt quen thuộc, cũng không biết những người này có thể theo quỹ tích lịch sử đều vào công ty đó làm việc hay không.
Qua giao lộ có một nhà hàng tên là "Xuyên Du thực phủ", Trương Khác nghiêng đầu nhìn lại, trước nhà hàng vẫn có hai nữ nhân viên mặc sườn xám màu đỏ tươi tiếp khách. Y dừng xe trước nhà hàng.
- Sao lại dừng ở chỗ này, có phải anh muốn nhân cơ hội trả thù, biết rõ tôi không ăn cay không?
Tôn Tĩnh Mông nhíu mày nhìn hai chữ "Xuyên Du" trên bảng hiệu nhà hàng, trên bảng hiệu nhà hàng trong nước có hai chữ này thì đại biểu cho cay. *Xuyên Du(Tứ Xuyên + Trùng Khánh) nổi tiếng với món ăn cay.
- Tôi từng ăn ở đây rồi, không cay như trong tưởng tượng của cô đâu. - Trương Khác giục Tịnh Mông xuống xe.
Tôn Tĩnh Mông vẫn nửa ngờ nửa tin. Nhà hàng này cho dù có nữ nhân viên tiếp khách, nhìn qua đẳng cấp cũng không cao, cô không quá tin tưởng Trương Khác sẽ có cơ hội đến một nơi hẻo lánh thế này để ăn cơm. Nhìn Trương Khác xuống xe, cô cũng chỉ xuống theo.
Buổi trưa là thời gian nóng nực nhất, nhiệt độ không khí bên ngoài cũng đã trên 40 độ, đi vào trong nhà hàng mới cảm giác được mát mẻ. Trương Khác đi vào nhà hàng, ở lối vào đứng một lúc, thấy được mấy gương mặt quen thuộc ngồi quanh một chiếc bàn tròn tại một góc nhà hàng, cũng có một số gương mặt quen thuộc hẳn là cùng xuất hiện ở chỗ này nhưng không xuất hiện. Bởi vì nhà hàng Xuyên Du này nằm gần công ty mậu dịch, rất nhiều đồng sự trong công ty đều xác định ăn cơm Tàu ở chỗ này. Truyền thống này chí tí trước đó Trương Khác vào công ty này vẫn tiếp tục một đoạn thời gian rất dài.
- A, anh đúng là đồ chết tiệt, tới nơi này ăn cơm thì ra vì cái này...
Trương Khác bị Tôn Tĩnh Mông theo thường lệ véo cho một cái mới tỉnh người lại, thấy Tôn Tĩnh Mông hơi chu môi bất mãn. Một nữ nhân viên phục vụ đi qua nghênh đón, cô mặc đồng phục sườn xám màu đỏ tươi, nhưng không át đi được dung nhan thanh lệ xinh đẹp của cô. Trương Khác khẽ cười, biết Tôn Tĩnh Mông nghĩ lầm mình vì cô gái này mới tới nhà hàng này ăn cơm. Nhưng làm sao có thể nói không phải chứ?
Trương Khác nhớ kỹ trong kiếp trước đồng sự trong công ty này chính là vì nhìn cô gái này mới xác định dùng cơm ở nhà hàng này, đáng tiếc đợi khi Trương Khác vào công ty, cô gái này đã không còn làm ở đây nữa. Có một số việc đều là Mông Nhạc nói cho y.
- Cô có thấy cô ấy rất giống ai không? - Trương Khác nhỏ giọng hỏi Tôn Tĩnh Mông.
- A...
Được Trương Khác nhắc nhở, Tôn Tĩnh Mông kinh ngạc đưa tay che miệng, một cái tên mắc trong cổ họng cô không khạc ra được, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô nữ nhân viên, càng nhìn càng thấy giống Tịch Nhược Lâm, chỉ sợ điểm duy nhất khác nhau chính là cô gái trước mắt vén mái tóc dài lên, Tịch Nhược Lâm hiện tại là tóc ngắn tới tai.
Tôn Tĩnh Mông cùng Trương Khác chọn một bàn trong một góc đại sảnh, đợi Trương Khác chọn món ăn rồi cô nữ nhân viên đó mới rời khỏi, Tôn Tĩnh Mông mới không nhịn được hỏi Trương Khác: - Cô ấy không phải là em gái của Tịch Nhược Lâm đấy chứ, sao lại làm công ở đây?
- Chỉ là giống nhau thôi, tôi ngẫu nhiên ăn cơm ở chỗ này, lúc đó còn cảm thấy kỳ lạ nữa.
Trương Khác cũng chỉ có thể nói dối như vậy, cố sự trong kiếp trước không chỉ là đúng sai. Trong kiếp trước, sau khi Mông Nhạc tốt nghiệp không có kết quả với Tịch Nhược Lâm, hắn vào công ty mậu dịch, thỉnh thoảng đến nhà hàng này ăn cơm, thấy cô nhân viên này thần tình tướng mạo giống Tịch Nhược Lâm, lập tức rơi vào si mê.
Chỉ cần không đi công tác, hắn không chỉ buổi trưa kéo đồng sự cùng nhau qua đây ăn cơm Tàu, buổi tối còn ở nơi này ăn xong cơm tối mới về công ty. Mông Nhạc có lẽ là quá lý trí, khi niềm si mê của mình đối với cô gái này chỉ là ký thác phần khổ tình đối với Tịch Nhược Lâm, hắn cũng lo lắng thu nhập của hắn lúc đó tại công ty mậu dịch rất có hạn sẽ không thể đảm đương nổi một người bạn gái đẹp như thế, cho nên hắn chỉ trong cuộc sống tại Kiến Nghiệp đều sẽ đến nhà hàng này để giải quyết một ngày hai bữa cơm của hắn, cũng không có nói qua lời nào với cô gái đó ngoài trừ chọn cơm.
Đột nhiên có một ngày, cô gái đó nói cho hắn, cô muốn rời khỏi đây không làm nhân viên nữa... Mặc dù trong lòng Mông Nhạc có chút cay đắng, nhưng cũng không có biểu thị cái gì. Sau khi cô gái đi, Mông Nhạc vẫn đến nhà hàng này ăn cơm, chỉ là buổi tối không tới nữa.
Sau khi Trương Khác vào công ty mậu dịch, buổi trưa cũng bị Mông Nhạc kéo đến nhà hàng này ăn cơm, lúc đó y còn chưa biết nhà hàng này đã từng tồn tại một cô gái như thế. Mãi đến khi có một ngày Mông Nhạc kéo y đi ra ngoài uống đến say như chết, y mới biết sự tồn tại của cô gái đó cùng với chân tướng tất cả mọi việc: Mông Nhạc quanh năm suốt tháng chọn giải quyết cơm trưa chiều ở nhà hàng đó, cô gái đó cũng có nhiều thiện cảm với Mông Nhạc, vẫn đang đợi Mông Nhạc biểu lộ với cô. Đáng tiếc đợi đến khi cô rời nhà hàng không làm nhân viên nữa, Mông Nhạc cũng không có bất luận hàng động nào.
Cái ngày Mông Nhạc kéo Trương Khác uống đến say không còn biết gì, là từ trong miệng một nhân viên khác trong nhà hàng biết được tình cảm của cô gái đó đối với hắn cùng với hướng đi của cô. Cô gái đó bởi vì cha bị bệnh, cầu tiền chữa bệnh mới hạ mình làm thuê. Mông Nhạc không có dũng khí đi gặp cô nữa, xin Trương Khác giúp hắn đi gặp cô gái đó.
Trương Khác từ trong miệng cô gái đó biết được, những lời nói với Mông Nhạc khi cô rời nhà hàng là hy vọng Mông Nhạc có thể có biểu thị gì. Cô biết Mông Nhạc là một tiểu tử nghèo không có tiền gì, nhưng chỉ cần có một người ủng hộ, cho dù có khổ cô vẫn có thể tiếp tục chịu đựng. Chỉ là sự tình đến bước đó đã không thể vãn hồi. Khi Trương Khác nhìn thấy cô gái đó, cô đã là đầu bài của một hộp đêm ở Kiến Nghiệp tinh thông các loại tuyệt kỹ rồi...
Trương Khác nhìn cô gái trước mặt, chỉ cần nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu là sẽ đỏ mặt, nghĩ thầm những cuộc gặp gỡ của nhân sinh thật khiến người thổn thức.
- Cô rất giống một người bạn của tôi. Tôn Tĩnh Mông nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn cô gái trước mắt: - Phải kéo người bạn của tôi qua đây giới thiệu cho hai người làm quen, nói không chừng cô chính là em gái đã thất lạc nhiều năm của cô ấy đấy.
- Thât không? Nhưng tôi có một em gái và em trai, cũng không có chị gái thất lạc nhiều năm.
Cô gái hơi nghượng ngùng, cúi đầu thu dọn bàn, giọng nói với Tôn Tĩnh Mông cũng rất nhỏ.
- Anh nói nếu cô ấy cắt tóc ngắn, có thể lấy giả làm thật hay không?
Tôn Tĩnh Mông đột nhiên giảo hoạt nghiêng đầu nhìn Trương Khác.
- Có lẽ nói thế này có hơi đường đột, tôi muốn giới thiệu cho cô một công việc, hy vọng cô đừng lập tức cự tuyệt...
Trương Khác nói. Có lẽ quỹ tích nhân sinh của cô gái này đã xảy ra biến hóa, có lẽ nếu không làm gì hết, bi kịch còn có thể phủ xuống đầu cô gái này.
Cô gái cũng không lập tức cự tuyệt, là hiếu kỳ nhìn Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông và hỏi: - Chỉ bởi vì tôi và bạn của hai người rất giống nhau?
Vừa rồi về phòng bếp, nhân viên trong phòng bếp đều đang thảo luận về chiếc xe hơi đậu trước nhà hàng của đôi nam nữ trước mắt, thật sự không thể tưởng tượng một chiếc xe hơn 2 triệu, hai người này nam tuấn nữ tiếu, cũng đặc biệt hấp dẫn sự chú ý. Điều này cũng làm cho cô gái hạ thấp lòng cảnh giác.
- Anh dự định giới thiệu cho cô ấy làm cái gì? - Tôn Tĩnh Mông nhỏ giọng hỏi Trương Khác.
- 1978 không phải là thiếu người sao?
Trương Khác nhỏ giọng hồi đáp. Có lẽ đời này Mông Nhạc cùng cô gái này sẽ không xảy ra quan hệ gì, nhưng tình hình Mông Nhạc ngày đó uống đến say không còn biết gì, Trương Khác nhớ rất rõ, bản thân y cũng có ấn tượng rất sâu sắc với cô gái này, có một số việc y không lo được, có một số việc y không thể khoanh tay đứng nhìn.