- Cám ơn thượng đế, giáo viên tiếng Pháp tối qua bị cảm nghiêm trọng, mình đang tới sân bay, hai tiếng nữa sẽ gặp được bạn.
Trương Khác cứng người, không ngờ Đường Thanh có thể thoát thân về được hôm nay.
- Sao thế? Đường Thay mẫn cảm nhận ra được vài điều từ sự ngần ngừ của Trương Khác: - Vậy mình ở lại Hong Kong...
- Sao mình có thể để bạn lẻ loi một mình ở Hong Kong đêm nay được? Trương Khác cuống lên, nói vội: - Bạn có thể về được là quá tốt rồi, mình đang ra phố mua quà cho bạn đấy, bạn về Kiến Nghiệp vậy là có thể nhận được trước dự kiến rồi... Thấy Hứa Tư cầm một chiếc khăn choàng màu lam đi tới, liền dùng khẩu hình nói với cô là điện thoại của Đường Thanh, Hứa Tư mỉm cười định quay đi, vội nắm lấy bàn tay ấm như ngọc của cô, Hứa Tư nép mình bên Trương Khác, lặng lẽ nghe Trương Khác nói chuyện. Lúc này đến lượt bên kia Đường Thanh không nói, Trương Khác thầm cười khổ, nói hết sức chân thành: - Về đi, mình muốn có bạn ở bên cạnh đêm nay.
Đường Thanh do dự rất lâu, mới nũng nịu nói: - Mình muốn bạn ra sân bay đón mình.
- Ừ. Trương Khác gật đầu ngay: - Mình sẽ ra đón bạn.
-... Bên kia lại im lặng, mất một lúc Đường Thanh mới lí nhí nói thêm một câu: - Cả hai cùng đến cũng được.
Câu cuối cùng của Đường Thanh rất khẽ, Hứa Tư không nghe thấy, đợi Trương Khác cúp điện thoại thoại, đưa tay ra sờ trán y, cười dịu dàng: - Chột dạ chứ gì? Buổi chiều Trần Tĩnh sẽ về Hải Châu, tôi sẽ về cùng.
- Cùng em đi ra sân bay đón Tiểu Thanh đi. Trương Khác chẳng thèm để ý tới xung quanh, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Hứa Tư: - Em cũng muốn chị ở bên cạnh đêm nay.
-... Hứa Tư mở to đôi mắt mỹ lệ nhìn Trương Khác, nhìn đôi mắt chân thành quyết tâm của y, ánh mắt mỗi lúc một ôn nhu say đắm, cuối cùng mỉm cười nói: - Vậy cậu cùng tôi đi chọn quà cho Đường Thanh trước, lát nữa hãy ăn cơm.
Đỗ Phi gọi điện thoại tới, bảo với Trương Khác hắn sẽ cùng Thịnh Hạ về Hải Châu, Trần Phi Dung thuận đường đi nhờ xe.
Samsung ở Kiến Nghiệp mời lưu học sinh, nhân viên Hàn Quốc ở Kiến Nghiệp tới dự tiệc Thiên Hỉ, Lý Hinh Dư không thể tới tới tham gia đánh cầu buổi chiều, gọi điện nói với Trương Khác điều này. Người ở lại trực Trung Tinh Vi Tâm, Sáng Vực Đông Đại đều tổ chức tụ hội cuối năm.
Hứa Tư chọn quà cho Đường Thanh, mất hơn nửa tiếng mới chọn được cái vòng tay nạm kim cương màu hồng, chẳng đắt lắm, nhưng được làm rất tinh xảo, trang nhã. Song Hứa Tư lại cứ lo Đường Thanh không thích, Trương Khác phải nắm tay cô kéo đi kiếm chỗ ăn cơm trưa, nếu không có lẽ cô còn chọn đi chọn lại mãi.
- Cứ tới sân bay trước đi, chúng ta tới đó tùy tiện ăn cái gì đó là được. Hứa Tư đứng lại nói với Trương Khác.
Còn hơn một tiếng nữa máy bay của Đường Thanh mới hạ cánh, đường tới sân bay cũng chẳng lo bị tắc, Hứa Tư lòng cứ lo sợ thế này, dù ở lại đây ăn cơm cô cũng chẳng nuốt trôi. Thật không hiểu Hứa Tư hơn Đường Thanh tới 6 - 7 tuổi, cũng từng trải hơn, sao phải căng thẳng sợ hãi tới mức này, đây đâu phải lần đầu ba người đối diện với nhau nữa.
Trương Khác chiều lòng cô: - Được rồi, giờ chúng ta tới sân bay.
Đi qua đường hầm dành cho người đi bộ trước Đông Phương Plaza, hai bên tường dán đầy áp phích quảng cáo cho 8818.
Lực độ tuyên truyền của 8818 rất lớn, không chỉ ở Kiến Nghiệp, Văn Chu mà Bắc Kinh, Thượng Hải cũng phủ đầy áp phích của 8818. Trương Khác thầm nghĩ Nghiêm Văn Giới đúng là một đánh cược một ván lớn vào hải Túc rồi.
Mặc dù số hộ dùng internet của Trung Quốc đã bằng gần 1/3 của Bắc Mỹ, nhưng các điều kiện trọng yếu mức độ thu nhập, thói quen người dùng, hoàn cảnh điện tử đều kém xa Bắc Mỹ. Lúc này giá cổ phiếu của Amazon đã tồn tại bong bóng hóa nghiêm trọng rồi, vậy mà 8818 còn khua chiêng gióng trống muốn phục chế sự thành công của Amazon càng như mò hoa trong gương, cuối cùng sẽ chỉ khiến bản thân đâm đầu xuống nước mà thôi.
Mặc dù rất nhiều nhà kinh tế lý trí đều lo lắng lúc này cấp tiến đầu tư tồn tại bong bóng hóa, nhưng lại cho rằng tốc độ tăng trưởng người dùng mới chẳng hề chậm đi chút nào, hộ dùng internet mới là cơ sở vững chắc nhất của internet, chỉ cần hộ dùng liên tục tăng lên, bong bóng internet sẽ là đóa hoa mỹ lệ còn nở lâu dài. Nhưng tuyệt đại đa số mọi người quên mất, tuần hoàn nội bộ hệ thống đầu tư khá mẫn cảm mà yếu ớt.
Trong lòng Nghiêm Văn Giới có lẽ cũng hiểu những điều này, với bọn chúng mà nói, chỉ cần cầm cự tới lúc phát hành cổ phiếu mới là thu được thành công lớn.
Cho dù Hoành Tín có thể đả thông tất cả các mắt xích, Hải Túc công khai phát hành cổ phiếu không thể sớm hơn trung tuần tháng năm năm sau, Trương Khác rất muốn xem bong bóng internet có cầm cự được tới sau tháng 5 mới vỡ hay không.
Đi ra khỏi đường hầm đi bộ, gió lạnh ập tới, mặc dù trời lạnh lẽo, nhưng không khí lễ tết rất nồng, có một cô bé ăn mặc y phục cũ rách rưới ôm hoa hồng trong lòng đi tới rao bán, nó một tay ôm bó hoa hồng lớn, một tay cầm hai cành hoa hồng xua trước mặt Trương Khác, đôi mắt đen láy nhìn Hứa Tư, lại nói với Trương Khác: - Anh ơi, mua hoa hồng cho bạn gái xinh đẹp của anh đi.
Hứa Tư cười không nói, dừng bước giúp Trương Khác cài cổ áo, bên ngoài gió lạnh, Trương Khác lại để hở cổ.
Nhân lúc Hứa Tư chỉnh áo cho mình, Trương Khác lấy tiền mua hết số hoa hồng trong tay cô bé, một cành đưa cho Hứa Tư, số còn lại giúp cô ôm trong lòng.
Hứa Tư đặt bông hoa hồng lên mũi hít nhẹ, chợt nhớ ra một chuyện, cười tủm tỉm nói: - Nghe nói ở Hong Kong cậu lột áo của Đại Nhi?
- Lúc đó chuyện khẩn cấp không có thời gian, cho nên em thay y phục cho cô ấy sau hậu đài, chị đừng dùng từ "lột" khó nghe lắm, em đâu lưu manh như chị nói? Trương Khác nghiêm mặt nói, không biết cái tin này là do Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương hay Hứa Duy tuồn ra ngoài đây, nhưng dù thế nào y cũng tuyệt đối không thừa nhận, nhớ lại nụ hôn của Giang Đại Nhi, thầm nghĩ cô bé này chưa biết hôn, lần sau phải phụ đạo một chút.
- Hiện tôi được nghe tới mấy phiên bản rồi, vẫn thấy chữ "lột" là lột tả đúng nhất. Hứa Tư không thèm nghe giải thích, khoác tay Trương Khác đi ra bãi đỗ xe.
Trương Khác tay ôm bó hoa lớn, không tiện làm động tác vỗ trán kêu oan: - Chị muốn nhắc tới chuyện hoa hồng quảng trường chứ gì? May mà em thông minh, chị vòng vo tới đâu, em cũng biết tâm tư chị ở chỗ nào, chúng ta lái xe ra ngoài, gặp ai bán hoa là mua, em mua hết cho chị.
- Tôi chỉ cần một bông thôi, phần còn lại cậu tặng cho Đường Thanh ấy. Hứa Tư giơ bông hoa hồng lên, cười đắc ý:
Từ đường Tân Thị tới sân bay không gặp nhiều người bán hoa lắm, nhưng cũng nhét đầy khoang, Trương Khác đưa Hứa Tư đi mua sắm, trên người không mang theo nhiều tiền mặt lắm.
Qua gương chiếu hậu, Hứa Tư nhìn cô bé bán hoa đang đếm tiền trong gió lạnh rất lâu, giọng buồn buồn: - Đôi khi điều chúng ta làm được thật hữu hạn.