Chẳng phải là lo lắng gì, chỉ là với thân phân của Trương Khác hiện tại, đối đãi với y như thế đã là rất mất lịch sự.
- Các anh đợi ở ngoài xe đi, tôi vào một mình. Trương Khác không phải là người so đo những chi tiết vụn vặn này, bảo mọi người đi cùng một tiếng rồi xuống xe, nữ trợ thủ của Lý Kiện Hi đi tới cầm ô che mưa cho y.
Đi qua cổng, phát hiện đình viện bên trong rất rộng, con đường trải nhựa quanh co xuyên qua thảm cỏ xanh mượt.
Nữ trợ thủ xuất phát từ lễ tiết đi sau Trương Khác nửa bước, cô ta rất tò mò, chàng trai trẻ tới từ Trung Quốc gần đây gây ra biết bao rắc rối cho Samsung và Lý gia, chính là người sáng lập của Cẩm Hồ sao?
Cho dù Samsung thực sự quật khởi trong tay hội trưởng, có điều cũng dựa trên căn cơ chắc chắn hội trưởng trước đã qua đời lập nên, đã gần 40 năm lịch sử rồi, Cẩm Hồ mới chỉ có 6 năm phát triển.
Dẫn Trương Khác tới phòng tiếp khách, nữ trợ thủ khép cửa lại, cung kính ngồi đợi bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
- Trong lòng hội trưởng Lý tự biết, nhiều năm qua rồi chênh lệch giữa Hàn Quốc và các quốc gia phát triển không có gì thay đổi, trong khi đó bước chân Trung Quốc đuổi theo sau ngày càng nhanh, 10 tới 15 năm sau, sản nghiệp Hàn Quốc đang dựa vào có khả năng thu hẹp, sự sốt ruột này chẳng lẽ tới mức khiến hội trưởng Lý lấy cả thiên kim tiểu thư ra làm quân cờ để hóa giải?
Nữ trợ thù lè lưỡi, thanh niên này đúng là không nể nang gì cả, y cho rằng có thể nhìn thấu nội tâm của hội trưởng sao? Lại dám chêm chọc hội trưởng thực ra không đủ tự tin! Có lẽ hội trưởng sẽ đuổi y ra ngài.
- Tôi là bạn của Hinh Dư, hội trưởng Lý là cha của Hinh Dư, có lẽ chúng ta có thể lấy thân phận này tiếp tục giao lưu với nhau?
"Reng reng reng..." Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, giống như trông bóng đêm âm u đột ngột có hồn ma trắng ởn xuất hiện trước cửa sổ, nữ trợ thủ giật mình, thiết chút nữa thét lên, tiềm thức cảm thấy cú điện thoại này sẽ mang tới tin tức chẳng lành, cầm vội lấy điện thoại, nghe đối phương nói vội vàng mà lắp bắp, ngồi bật dây, cầm điện thoại đẩy cửa vào trong, nói với Lý Kiện Hi: - Hội trưởng, tiểu thư... Kéo cả điện thoại trên bàn rơi xuống đất, gây ra tiếng động lớn, khiến vệ sĩ bên ngoài không hiểu chuyện gì xảy ra ùa cả vào.
Lý Kiện Hi sắc mặt nặng nề nhợt nhạt, tay cầm điện thoại, tay chỉ vệ sĩ xông vào: - Chuẩn bị xe.
- Hinh Dư sao rồi? Trương Khác nhìn vẻ mặt của Lý Kiện Hi và nữ trợ thủ, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, lòng nóng như lửa đốt.
Lý Kiện Hi không nói không rằng cầm lấy áo đi ra ngoài, đã có xe đợi trước sân, ông ta và trợ lý vào xe, vệ sĩ ngăn cản Trương Khác đi theo, xe khởi động rồi cửa mới mở ra, nữ trợ thủ đi xuống nói với Trương Khác: - Tiểu thư đêm nay ở trong nhà tại Hán Nam Động miếu Hương Nương... Vốn định sáng mai bay sang Tokyo …
Trương Khác cách cửa xe nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Lý Kiện Hi, người run lên, chẳng lẽ cuối cùng vẫn không thay đổi được số phận của cô ấy! Một cơn đau không kiềm chế nổi trào dâng trong lòng.
Cho dù vào lúc này rồi Lý Kiện Hi vẫn không cho Trương Khác đi cùng xe, ông ta vẫn lo có thể khiến giới truyền thông để ý.
Giọt mưa lớn dần, Trương Khác chạy theo sau xe Lý Kiện Hi, ra ngoài cổng chính, Phó Tuấn và Đỗ Phi thấy có xe đi ra, tiếp đó Trương Khác đội mưa chạy như bay, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Đi theo hai chiếc xe kia, tới miếu Hương Nương. Trương Khác lao vào trong xe như cơn gió, gấp gáp giục lái xe, thấy Phó Tuấn và Đỗ Phi kinh hãi nhìn mình, yếu ớt nói: - Hinh Dư xảy ra chuyện rồi.
Cả hai đều không sao tin được, cô gái xinh đẹp hiền lành ấy mấy tháng trước còn thùy mị cúi mình chào họ nói sau mùa thu gặp lại, vậy mà đã xảy ra chuyện gì rồi? Mặc dù Trương Khác trước khi tới Seoul đã nói với họ rằng y có dự cảm này, nhưng bọn họ không nghĩ thế, trong mắt bọn họ, cho dù Lý Hinh Dư có phải sống kìm kẹp, cô cũng vẫn vui vẻ.
Xe Trương Khác bám sát hai chiếc xe phía trước, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, rơi rào rào trên nóc xe, làm không gian tràn ngập không khí bi thương tuyệt vọng, ánh đèn xe lấp loáng, đen đường đỏ sẫm, cùng ánh sáng phát ra từ những căn nhà không đủ xua đi bóng tối trên đường, bóng tối trong lòng người.
Chớp mắt cái đã tới chung cư miếu Hương Nương, Trương Khác theo Lý Kiện Hi vào thang máy, trước cửa căn hộ nhìn thấy Park Yong Ah ôm mặt khóc, còn cả mấy vệ sĩ mặt mày u ám cúi gằm xuống.
Park Yong Ah nhìn thấy Trương Khác tới, khóc lóc nói: - Nhận được điện thoại của anh, tôi do dự rất lâu mới tới thăm Hinh Dư, tôi... Tôi không nên do dự lâu như thế...
Trương Khác tim như có ai cào cấu, không nghe hết câu đã lao thẳng vào căn hộ, nhưng bị hai vệ sĩ chặn lại.
- Anh ấy là bạn của Hinh Dư. Park Yong Ah hét lên với đám vệ sĩ: - Đám khốn kiếp các ngươi xéo đi.
Đám vệ sĩ do dự, nhưng vẫn không cho Trương Khác vào, giữ chặt lấy y, nữ trợ thủ đi ra, bảo vệ sĩ buông tay, nói với Trương Khác: - Hội trưởng mời anh vào.
Trương Khác chẳng để ý tới phép lịch sự, chạy vào trong, ở phòng khách xa hoa có một bát sĩ mặc áo blu trắng, đang ngồi trước bàn viết cái gì đó, khi y vào, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn bào y, một phụ nữ Hàn Quốc lặng lẽ khóc, Lý Kiện Hi nhìn về phía phòng ngủ, ý bảo Trương Khác tự đi vào.
Vào trong phòng ngủ, toàn thân Lý Hinh Dư cuốn trong thảm, nước thấm ra ngoài, mái tóc ướt sũng, khuôn mặt trắng bệnh như xác chết, mắt nhắm nghiền, ở cổ có vết hẳn đỏ hết sức bắt mắt, tích tắc mặt đất dưới chân như sụp đổ, lòng thầm cầu khẩn:" Đừng, đừng.."
Lý Hinh Dư nghe tiếng động, mở mắt ra, khuôn mặt nhợt nhạt xuất hiện nụ cười: - Sao anh lại khóc?
- Đồ ngốc... anh lo em làm chuyện dại dột. Trương Khác không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình ra sao nữa, cũng chẳng biết nước mắt mình chảy ra từ bao giờ nữa, đưa tay lên lau thế nào cũng không ngăn lại được.
- Ngồi xuống đi, em lau cho anh.
Trương Khác đi tới bên giường, chân mềm nhũn ngồi xuống, tinh thần vẫn còn hết sức thảng thốt chưa định thần lại được.
Lý Hinh Dư cửa mình muốn ngồi dậy, chỗ cổ bị siết đau dữ dội, Trương Khác liền ghé mặt tới, từng giọt nước mắt rơi xuống vết thương trên cổ cô.
- Được rồi, đừng khóc nữa. Lý Hinh Dư đưa tay vuốt má Trương Khác: - Lúc đó em cảm giác sắp chết rồi, xung quanh tối om, trong đầu chỉ có mỗi anh thôi, rồi Yong Ah xông vào... Vì còn có anh, em thấy mình không thể chết, em muốn bò dậy từ bồn tắm... Trông mọi người hoảng hết cả lên.
Nhìn khuôn mặt cực kỳ nhu nhược của Lý Hinh Dư, nghe cô dùng giọng nới hời hợt kể lại chuyện, lòng Trương Khác vừa đau vừa thương, đưa tay đặt lên cổ cô, khẽ sờ vết thương, hỏi: - Đau không?
- Không đau nữa rồi. Lý Hinh Dư nói thế, nhưng mặt nhăn lại, rõ ràng đau vô cùng, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười rạng rỡ với Trương Khác...
Trương Khác ngồi trong phòng nói chuyện với Lý Hinh Dư, rất lâu sau cửa phòng bị bên ngoài đẩy ra, Trương Khác quay đầu lại nhìn, vợ chồng Lý Kiện Hi đi vào, Lý Hinh Dư quay mặt đi.
Thấy con gái không thèm nhìn mình, Lý Kiện Hi chỉ biết thở dài, không nhìn Trương Khác, mắt chỉ nhìn vào vết thương đáng sợ trên cổ con gái, im lặng một lúc mới nói: - Ba không ép con đi Tokyo nữa, chỉ yêu cầu con một việc duy nhất, con không thể về Trung Quốc. Ông ta đứng đợi hồi lâu, thấy Lý Hinh Dư không chịu quay lại nhìn mình, vỗ tay vợ rồi đi ra ngoài.