Trên con đường đi thông đến cảng từ nội thành Tân Đình đến cảng Đông Sơn đã xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hai chiếc xe đâm vào nhau, bốn xe tông vào đuôi xe, làm cho con đường bị tắc nghẽn. Trương Khác liền thay đổi ý nghĩ ban đêm đến Đông Sơn, chuyển hướng bắc, qua sông về Hải Châu.
Hải Châu cũng mưa phùn triền miên, mặt đường nhựa như được trải một tầng dầu sáng bóng.
Trường tư thục quốc tế Hải Dụ nằm ở ngay tại bờ sông. Qua bến đò, vòng qua khu dân cư Nam Uyển của tân thành quốc tế Cẩm Hồ là có thể thấy được trường tư thục quốc tế Hải Dụ thấp thoáng sau rừng quế.
Bờ sông nằm san sát hơn 40 biệt thự kiểu trang viên, ba chiếc xe dừng lại sau tòa biệt thự nằm ngoài cùng phía tây bắc. Trương Khác xuống xe, bảo Phó Tuấn đến trường đón hai con bé nhà hắn về nhà.
Biệt thự bên Tân Cẩm Uyển còn chưa qua sông được, sau khi biệt thự mới khánh thành, Trương Khác đã chiếm cho nhà y một ngôi biệt thự ở chỗ này, thỉnh thoảng về Hải Châu đều sẽ ở trong biệt thự mới.
Phía đông khu biệt thự là công viên Tân Giang, cả khu biệt thự cũng có thể nói là một bộ phận của công viên Tân Giang, thiết kế trên vườn hoa còn khéo léo hơn. Ngôi biệt thự nhà Trương Khác chiếm là nhà đầu tiên từ tây hướng về đông. Có thể trước mặt thấy được con sóng sông đầu tiên từ Tượng Sơn lăn qua, tầm mắt rộng rãi. Ngoại trừ điều đó, tòa biệt thự này còn nằm sát bên khu dân cư của giáo viên trường tư thục quốc tế Hải Dụ. Căn biệt thự của Vãn Tình nằm ở đầu phía đông khu dân cư.
Vừa mới nấu cafe xong thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, Trương Khác thò đầu qua song cửa sổ, thấy Vãn Tình đang ở trước cửa sắt. Trong tay Vãn Tình có cầm chìa khóa, cô thấy Trương Khác thò đầu ra, liền giơ chìa khóa trong tay lên, ra hiệu để mình mở cửa được rồi.
- Mấy đứa Chỉ Đồng đến vườn bách thảo vẽ tranh rồi. Vãn Tình từ trong nhà đi ra không cầm dù, bị nước sối hơi ướt, vài sợi tóc dính trên trán. Cô dựa vào trước quầy rượu ở phòng bếp nhìn Trương Khác pha cafe cho hai người, hỏi y: - Không phải nói qua đêm ở Tân Đình sao, sao đột nhiên về Hải Châu rồi?
- Đường đến cảng Đông Sơn xảy ra tai nạn giao thông, lại không muốn đi vòng, nên em mượn cớ trở về Hải Châu. Trương Khác cười nói: - Buổi chiều em ở Kim Sơn, có chuyện sẽ khiến chị không ngờ được đâu...
- Tiểu Lục gọi điện thoại cho chị rồi.
Vãn Tình thuỳ mị nhìn Trương Khác. Cô không phải là phụ nữ có thù tất báo, cũng không hy vọng thấy được Tạ gia sụp đổ, mọi người kết quả thê thảm. Đây cũng không phải là huyết hải thâm cừu không giải đượ. Lúc trước căn nguyên chủ yếu ân oán dây dưa là Chu Cẩn Tỳ đã sớm tạ thế, lúc nào quan hệ có thể trì hoãn thì trì hoãn mới tốt. Người sống một đời cũng không dễ dàng, dù sao cô cũng là người Tạ gia, là chị cả: - Đứa trẻ cũng có lúc lớn lên...
- Chị nói em hay là Tiểu Lục của Tạ gia? - Trương Khác cười hỏi.
- Em cần phải lớn sao? Vãn Tình lườm y: - Tuổi còn trẻ mà như lão quái vật, từ đầu tới đuôi đùa cho người ta bước vào bẫy của ngươi chứ gì.
- Em có xấu như vậy sao?
- Sao không có? Băng ghi hình em giả bộ say còn đang nằm trong tay chị đây nè. Vãn Tình đi tới véo lên đùi Trương Khác một cái. Cảnh hoang đường ba người cùng giường hoan ái đêm hôm đó làm hại cô và Hứa Tư mấy ngày liền xấu hổ không gặp mặt. Cô biết Trương Khác đột nhiên trở lại Hải Châu liền gọi điện thoại cho Hứa Tư, Hứa Tư nhăn nhó không chịu qua đây.
- Khụ... Trương Khác ho khan một tiếng, muốn lái sang chuyện khác: - Hôm nay Khoa Vương đã bị NEC và điện tử Hoa Hạ thâm nhập vào sâu, nhà xưởng vật liệu linh kiện của màn hình cùng TV đều bị NEC khống chế nghiêm mật. Nếu Khoa Vương không đấu tranh nữa thì sẽ rất khó đấu tranh. Dù sao đều là xí nghiệp trưởng thành lên từ Hải Châu, không thể nào thấy chết không kéo một cái. Vì bảo vệ lợi ích của xưởng ĐTDĐ trong nước hiện tại, Bộ Thông tin rất khả năng trong thời gian mấy năm sau sẽ không phát giấy phép ĐTDĐ mới nữa. Xí nghiệp như Khoa Vương còn muốn tiến vào thị trường ĐTDĐ, hoặc là làm OEM cho các xí nghiệp có giấy phép ĐTDĐ, hoặc là thu mua xí nghiệp sở hữu giấy phép ĐTDĐ, hoặc là bắt đầu từ thị trường hải ngoại trước... Tình huống khôi phục kinh tế của Đông Nam Á cũng không lý tưởng, nhưng phần lớn các khu vực cũng không có cánh cửa đi vào như trong nước, cũng rất thích hợp cho những xí nghiệp có con đường doanh tiêu nhất định tại địa phương như Khoa Vương để phát triển nghiệp vụ ĐTDĐ từ đầu.
- Bộ Thông tin thật sự đóng lại cánh cửa này, đối với Cẩm Hồ, Khoa Vương Cao Khoa thì có lẽ là một chuyện tốt...
- Có thể đối với toàn bộ 15 xí nghiệp đã nắm được giấy phép ĐTDĐ đều phải xem như là một chuyện tốt, nhưng tình hình thực tế lại không thấy được là chuyện tốt.
Trương Khác khẽ thở dài một hơi: - Tiền năm ngoái rất dễ kiếm, mọi người đều kiếm đến mỏi cả tay, lúc nào thấy qua các xí nghiệp quốc hữu có tính chất Khoa học Công nghệ có được lợi nhuận năm gần 1 tỷ chưa? Lúc này càng nên mở rộng lỗ hổng đã ổn định, để cho họ có cảm giác gấp gáp bị người khác đuổi kịp, bảo vệ hành chính với tính chất lũng đoạn sẽ chỉ làm cho các xí nghiệp nắm được giấy phép ĐTDĐ sinh ra kiêu căng, buông thả việc cạnh tranh. Giống như nghiệp vụ ĐTDĐ định chế quan trọng của Liên Thông, Liên Tấn, Đông Hưng đều ngại lợi nhuận quá thấp, có hơi chướng mắt. Cẩm Hồ cùng Bộ thông tin thỏa hiệp, đáp ứng cung cấp cho họ chipset băng tần cơ sở ESS, họ vẫn đợi qua ngày nghỉ tết âm lịch mới nghĩ đến yêu cầu tư liệu kỹ thuật của chúng ta. Lần này chỉ phái hai kỹ sư mới tốt nghiệp không lâu đến Vườn Sồi tiếp nhận huấn luyện. Thực sự là rất khó đoán trước họ cần thời gian bao lâu mới có thể lợi dụng chip băng tần cơ sở ESS mà chúng ta cung cấp để phát triển ra mẫu ĐTDĐ mới... Thị trường sẽ khiến cho họ nếm trải vị đắng, chỉ là họ ăn vị đắng rồi, càng sẽ khóc đòi sữa của Bộ Thông tin. Chị xem đi, vòng luẩn quẩn này khẳng định phải tiếp tục mấy năm, mãi đến khi tình huống không thể thối nát hơn, mới có thể được triệt để uốn nắn cho đúng.
- Liên Tín là cọc tiêu mà bọn em dựng lên, không phải là có tác dụng thủ thuật che mắt sao? Miễn cho tương lai mọi người đều đặt ánh mắt lên Cẩm Hồ.
- Tiêu Thụy Dân là một con hồ ly giảo hoạt, nhìn thấu triệt, hắn cũng dám đánh cược một ván. Trương Khác khẽ lắc đầu: - Hắn cũng là đi trên một cọng dây thép, có thể rơi xuống hay không, lúc này quả thật không dễ nói. Nhưng chính loại gấp gáp muốn gây ra bệnh tim này lại có thể làm cho Liên Tín có không gian trưởng thành rất tốt. Chỉ sợ Tiêu Thụy Dân không duy trì được. Cho dù Liên Tín có thể gầy dựng một cơ sở tốt, cũng tránh không được kết cục phá sản về sau.
Điện thoại trong lòng bàn tay Vãn Tình vang lên, cô nhìn dãy số liền nói với Trương Khác: - Có thể là bên Chỉ Đồng về rồi...
- Đi ra ngoài ăn cơm đi, em lái xe đưa mọi người đi... Trương Khác nói.