"Tiêu Dao Vương, tôi cảnh cáo ông, chuyện của tôi, tốt nhất là ông đừng nhúng tay vào, bằng không, tôi không ngại biến Ngũ Đại Soái thành Tứ Đại Soái đầu.
"Cậu dọa tôi?".
"Đúng!"
"Cậu..."
Tiêu Dao Vương giận tím cả mặt.
Từ lúc xuất đạo đến nay, làm gì có ai dám ăn nói với ông ta như vậy?
"Nghe nói thực lực của cậu thuộc dạng có một không hai, cơ mà vẫn chưa có cơ hội kiểm nghiệm..."
Tiêu Dao Vương cởi áo choàng ra.
Nhưng đúng lúc này, cơ thể Giang Thần chợt lóe lên một cái, không biết từ lúc nào mà trong tay anh đã xuất hiện một cây kim màu bạc.
Tiêu Dao Vương còn chưa kịp phản ứng, cây kim kia đã ghì chặt vào cổ họng ông ta.
Cảnh tượng dừng lại vào lúc này.
Trên trán ông ta lập tức đổ đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đỗ.
Ông ta là Tiêu Dao Vương của Tây Cảnh, đường đường là một vị chủ soái, làm gì có chuyện gì là chưa từng trải qua?
Nhưng, lúc này, ông ta lại sợ rồi!
Ông ta cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đến đáng sợ, cả người giống như đang nằm trên một hồ nước lạnh như băng, thậm chí sống lưng còn ớn. lạnh tột độ.
Ông ta biết Hắc Long rất mạnh.
Nhưng không ngờ rằng, thực lực của Hắc Long lại đáng sợ tới mức độ này.
Chẳng trách cấp trên lại coi trọng cậu ta tới vậy.
Giang Thần thu lại cây kim bạc, khí lạnh trên người cũng tiêu tán.
Gương mặt anh lại trở về với vẻ thờ ơ lạnh nhạt, anh lãnh đạm nói: "Ông quan tâm tới chuyện của bốn gia tộc lớn ít thôi, nếu thật sự muốn quản thì đi điều tra tung tích của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đi."
Giang Thần nói lại một câu rồi quay người chạy xe đi tiếp, anh còn huýt sáo vui vẻ, cứ thế rời đi trước cái nhìn đầy soi mói của Tiêu Dao Vương.
Sau khi anh đi được khá xa, Tiêu Dao Vương mới không nhịn nổi mà lùi lại về sao mấy bước.
Một người đàn ông khác lại từ trên xe đi tới.
Anh ta là người thân cận của Tiêu Dao Vương, Hoắc Đông.
"Vương..."
Tiêu Dao Vương khẽ xua tay, cắt ngang lời Hoắc Đông.
"Không ngờ thực lực của cậu ta lại đáng sợ tới như vậy, quả thật là động tay một cái, cậu ta muốn giết tôi chỉ cần một cây châm, Hắc Long, đúng thật là như lời đồn!"
Tiêu Dao Vương hít sâu một hơi.
Tiêu Dao Vương xuất hiện, tâm trạng của Giang Thần không hề bị ảnh hưởng.
Giải quyết xong chuyện của Đường Sở Sở, thì Đường Sở Sở đích thân gọi điện baot anh quay lại.
Tâm trạng anh không tồi, ngân nga một đoạn nhạc, vẻ mặt thong dong tự tại.
Anh sắp tới nhà Đường Sở Sở rồi.
Gõ cửa.
Cửa phòng mở ra.
Người mở cửa chính là Đường Sở Sở.
Vừa nhìn thấy người đến là Giang Thần, cô ngay lập tức tủi thân khóc, gục ở trong lòng Giang Thần.
Người con gái đẹp nhào vào trong lòng, một mùi thơm ngát đến mê người của người phụ nữ truyền đến khoang mũi, kích thích thần kinh Giang Thần.
Giang Thần vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai cô, cười nói: "Không có gì cả, đừng khóc mà, khóc nữa là thành mặt mèo đó, không đẹp đâu."
Lúc này Đường Sở Sở mới ngừng khóc.
Kéo Giang Thần vào trong.