Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Sở Sả liếc mát nhìn Giang Thần.
Đường Tùng đứng dậy nói: “Chị, hồi sáng lúc về nhà, em thấy tên Giang Thần vô tích sự đang thân mật với Hà Tâm trên sofa, hai người ôm ôm ấp ấp sát rạt, sắp cởi quần áo ra luôn rồi…”
Đường Tùng kế lại câu chuyện sau khi đã thêm mắm dặm muối.
“Đường Tùng, anh đừng có ngậm máu phun người.” Hà Tâm tức giận. Cái gì mà ôm ấp thân mật, cái gì mà sát gần nhau, rõ ràng chỉ ôm cánh tay thôi mà, nói vậy là ý gì?
Sầc mặt Đường Sở Sở tối sầm.
Đêm qua cô cũng đã thấy.
Cô không ngờ hai người lại can đảm đến mức ôm ấp thân mật ngay tại nhà.
Cô ngồi xuống với khuôn mặt ủ rũ.
Thấy Đường sở Sở không vui, Giang Thằn bèn giải thích: “Sở Sở, đừng có nghe Đường Tùng nói bậy, anh với Hà Tâm không có gì hết. Đúng là cô ấy có lôi kéo cánh tay anh, nhờ anh giới thiệu việc làm, nhưng tuyệt đối không cỏ ôm ấp thân mật như Đường Tùng nói.”
“Đúng đúng đúng.” Hà Tảm giải thích: “Chị Sở Sở, mọi chuyện là vậy đó.”
Đường Tùng lập tức nhảy dựng lên, cậu ta mắng: “Còn giới thiệu việc làm nữa chứ? Anh nghĩ anh là ai, tống giám đốc công ty chắc? Bây giờ chị Sở Sở là chủ tịch Vĩnh Lạc, muốn kiếm việc làm, lại không tìm chị Sở Sở mà tìm anh làm quái gì?”
Hà Diễm Mai nói với vẻ mặt chù ụ: “Tiểu Tâm, dì sẽ không mách chuyện này với bố cháu, tránh truyền ra ngoài làm ô uế thanh danh nhà họ Hà. Giang Thần, cậu với sờ sở phải ly hôn ngay, tôi và nhà họ Đường tuyệt đối không chấp nhặn cái loại vô liêm sỉ như cậu ở rề nhà này.”
“Đúng, ly hôn đi.” Ngô Mẩn cũng nói.
Đường sở sờ cảm thẩy có chút hổn loạn.
Ly hỏn?
Cô đã từng nghĩ đến nó vào đêm qua.
Chỉ là, cô nhớ Giang Thần đối với cồ rất tốt.
Cô nhớ đến sự chăm sóc tỉ mi ân cần, và sự quan tâm chu đáo hết mực Giang Thần dành cho cỏ.
Cô muốn cho Giang Thần một cơ hội.
Vỉ đàn ông ai cũng từng mắc sai lầm, chỉ cần biết sửa sai là có thế tha thứ.
Nhưng tuyệt nhiên cô không ngờ Giang Thần ngày càng quá đáng, lại dám ôm ấp thân mật với Hà Tâm ngay trong nhà, nếu Đường Tùng không về kịp, thì bọn họ…
Nghĩ đến những thứ này, Đường Sở Sở bèn uất ức rơi lệ.
Cô nhìn Giang Thần mà rơm rớm nước mắt.
Trước ánh mắt đó, Giang Thần vừa nhìn đã thấy xót, anh vội nói: “Sở Sở, em không tin anh sao?”
Đường Sở đã vừa khóc vừa nói: “Em tin anh, nhưng em tin vào mắt em hơn. Đêm qua, em đã thấy hai người ôm ấp thân mật ở ngay đầu cầu thang ngoài cửa. Em biết đàn ông ai cũng mắc
sai lầm, nên đã cho anh cơ hội, nhưng… Nhưng anh đã đối xử với em thế nào? Đảy là nhà em, anh đã âu yếm thân mật bên người phụ nữ khác tại chính căn nhà em, đây là sao chứ?”
Đường Sở Sở khóc oà lên.
Đêm qua?
Giang Thần nhớ lại.
Hình như đêm qua Hà Tâm cũng ôm cánh tay anh.
Thì ra đêm hỏm qua Đường Sở Sở đã thấy. Chẳng trách lúc đó cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề.
Chỉ là anh hoàn toàn trong sạch.
“Ly hôn.”
“Nhất định phải ly hôn.”
“Dòng thứ vô tích sự, ăn bám nhà tôi bấy lâu nay cũng thôi đi, đã vậy còn lén lút với người phụ nữ khác sau lưng chị.”
“Chưa hết, Hà Tâm, Sở Sở là chị chị cô, sao cô có thế vô liêm sỉ đến như vậy?”
Cả nhà hùng hồn mắng.
Hà Tâm cũng uất ức đến suýt khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK