Người Giang Trung đi khám bệnh, đều đến phố Y.
Còn những người ở vùng khác đến Giang Trung khám bệnh, đều sẽ đến phố Y nối tiếng, sẽ không đến một phòng khám nhỏ bình thường.
Cửa phòng khám phàm nhân nửa đóng nửa mở.
Giang Thần còn chưa vào phòng, đã nghe thấy có giọng nói của con gái.
“Đù, chuyện gì vậy?”
Biểu cảm trên mặt anh lập tức trở nên phấn khích, cũng không vội vàng vào phòng, mà đứng ở cửa nghe.
Trong phòng khám.
Tiếu Hăc đang ngồi trên ghế, đối diện anh ta có một cô gái.
Tuổi tác của cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, có trang điểm, mặc một chiếc váy xinh đẹp, trông cũng có chút xinh.
‘Tiểu Hắc đúng không? Tôi nghĩ chúng ta không hợp, anh không có xe, không có nhà, không có tiền tiết kiệm, chỉ mở một cái phòng khám rách, còn không có khách khứa gì. Yẽu cầu của tôi đối với bạn trai rất cao, ít nhất phải có một căn nhà ở nội thành, một chiếc xe năm mươi vạn trở lên, còn phải có trăm vạn tiền tiết kiệm.”
Cô gái cầm túi xách trên bàn lên, vừa ngồi, vừa nhìn Tiếu Hẳc một cách khinh thường, tựa như nhìn một khúc gổ.
“Nghèo mạt, không có tiền, còn xem mát cái gì.”
Đế lại một câu, cô ta lẳc mông, xoay người rời đi. “Tôi…”
Tiểu Hắc muốn mở miệng giữ lại, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết mở lời thế nào.
“Haizz.”
Anh ta đành phải thở dài một hơi.
Sau khi cô gái đó đi, Giang Thần mới cười cười đi vào, anh sắp cười muốn xoắn ruột rồi. Anh dùng tay đập bàn, chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Tiếu Hác, không phải chứ! Anh vậy mà đi xem mát, có xem
mằt cũng phải lựa một nơi lảng mạn chứ, thế mà lại ở phòng khám phàm nhân, cười chết tôi rồi.”
Tiếu Hác xấu hố.
“Anh, anh Giang, anh đến lúc nào vậy?”
“Đến được một lúc rồi, tôi nghe thấy hết rồi, ha ha, không có tiền, không có xe, không có tiền tiết kiệm, nghèo mạt…”
Giang Thần làm như thế nghe được chuyện cười hay nhất trên đời, cười đến nổi không khép được mồm, cười đến mức muốn chảy cả nước mắt.
“Được rồi, đừng cười nhạo tôi nữa.” Tiểu Hắc xụ mặt.
Giang Thần bụm miệng, anh không muốn cười, nhưng lại không dừng được.
Tướng quân Hắc Sát tiếng tăm lừng lẫy của Nam Hoang, vậy mà lại đi xem mát, còn bị chửi là nghèo mạt.
‘Khụ…”
Cười xong, Giang Thần đứng thẳng người, vỗ vai Tiểu Hắc: “Nói thật với anh đây, anh thích kiếu gì, anh đây sẽ giới thiệu cho anh.”
“Tôi, tôi chỉ là buồn chán, tải một cái app xem mắt về, tùy tiện hẹn một cô gái ra ngoài gặp mặt thôi. Tôi cũng không thật sự muốn yêu đương, tôi cảm thấy, tôi cũng không thích hợp với chuyện yêu đương.”
Tiểu Hắc nghiêm trang nói.
Giang Thần cười nói: ‘Tôi biết, tôi hiếu, anh bị nghẹn đến phát hoảng, hơn ba chục tuổi rồi còn là trai tân. Không sao, anh đây dẫn anh đến mấy nơi cao cấp, tìm mấy em người mẫu xinh tươi khai trai cho anh.”
“Xì~”
Tiếu Hắc bày ra vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Không phải anh cũng giống vậy à? Đừng nghĩ là tôi chưa nghe tin đồn ở bên ngoài, nghe nói là đến bây giờ anh vẫn chưa ngủ với chị dâu.”
Khụ~”