Nhưng đều bị đuổi ra ngoài.
Cô ta cũng không ngờ được, Trương Luân và Đường Sở Sở lại là bạn cùng lớp.
Vì để Giang Thần tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của mình, cho nên cô ta mới mời Đường Sở Sở.
Chính vì cô ta biết rõ, Đường Sở Sở không tới thì Giang Thần cũng sẽ không tới.
Bởi vậy cô ta tốn công tốn sức mới mời Đường Sở Sở.
"Lâm Y, em, em đừng như vậy mà. Anh không xứng đáng với em sao, anh đẹp trai phong độ như này, không thua gì mấy minh tinh hàng đầu cả"
"Tôi chính là không thích mấy thể loại ăn bám tự cho mình là hay ho như anh."
"Vậy, vậy em thích kiểu như nào. Anh, anh sẽ biến thành như thế..."
Trương Luân quỳ một chân xuống đất, nhiều người nhìn như thế khiến anh ta có chút xấu hổ, lời nói cũng không còn được mạch lạc nữa.
"Hm? Thích dáng vẻ như nào sao?" Lâm Y quét mắt nhìn một dọc hiện trường xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt lại dừng ở phía Giang Thần đang ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc vô cùng giản đơn mà nghiêm túc chơi game kia. Cô ta nhìn Giang Thần, ánh mắt lại không giống như lúc nhìn Trương Luân nữa, mà là dịu dàng vô cùng.
Lâm Y chậm rãi chĩa ngón tay thon dài về phía Giang Thần đang ngồi trên sô pha, nói: "Tôi thích dáng vẻ như thế kia."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều ngoái nhìn theo đường chỉ tay của Lâm Y.
Bọn họ sau đó cũng nhìn thấy Giang Thần đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc chơi điện thoại.
Tất cả mọi người đều hóa đá, ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Thích, thích kiểu như Giang Thần ư?
Một chủ tịch của tập đoàn dược phẩm Trường Sinh vang danh khắp chốn, lại đi thích một tên ở rể như Giang Thần?
Trương Luân nghe thể lập tức hiểu ra, vội vàng nói: "Lâm , anh có thể mà, anh có thể tới nhà họ Lâm ở rể"
Theo cách hiểu của Trương Luân thì Lâm Y là con của gia đình danh giá lại xuất chủng, chắc chắn gia đình sẽ không nỡ gả ra ngoài, sẽ chỉ bắt rể thôi.
Vì Lâm Y, anh ta cũng có thể chịu ở rể nhà họ Lâm.
"Phụt!"
Câu nói của Trương Luân khiến cả đám người bật cười nghiêng ngả, mà Lâm Y bên này cũng vừa nhìn về phía Giang Thần ở kia vừa thành thật nói: "Anh hiểu sai ý rồi, tôi không phải thích kiểu ở rể tôi chính là thích người đàn ông giống như Giang Thần vậy. Hừm, nói sao nhỉ, hành xử dứt khoát không chút sợ sệt, anh coi đó, ở đây có nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy, nhưng mà anh ấy lại vẫn có thể bình thản mà ngồi chơi điện thoại."
Lời nói của Lâm Y khiến mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm.
Mà Đường Sở Sở đứng ở đó cũng bày ra một mặt ghen tuông, có chút bất mãn: "Lâm Y, em gái như này là đang muốn cướp chồng chị đó hả?"
"Vậy à?" Lâm Y linh động chớp chớp mắt: "Được không?"
Đường Sở Sở có hơi ngẩn người, lại cũng chợt hiểu ra.
Nhất định là vì Lâm Y muốn từ chối Trương Luân, cho nên mới tìm bia đỡ đạn thôi.
Cô cũng nương theo ý tứ của Lâm Y mà cười nói: "Nếu như em gái thích thì cho em luôn, dù sao thì chồng của chị đây cũng không có tài cán gì, ở nhà họ Đường tốn cơm tốn áo."
Trương Luân tỏ tình với Lâm Y.
Lâm Y lại từ chối dứt khoát, còn đả kích anh ta thậm tệ.
Còn nói cô ta thích Giang Thần.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Mọi ánh mắt đều dừng lại trên người Giang Thần.
Vẻ ngoài trong bình thường, ăn mặc cũng bình thường, hơn nữa đây là nơi sang trọng, cách ăn mặc của anh hoàn toàn không ăn khớp với mọi người.
Những người đến tham gia buổi tiệc, nữ đều mặc váy vóc lộng lẫy, nam thì mặc đồ vest thắt cà vạt.
Còn Giang Thần...
Mặc một bộ đồ màu đen rất bình thường.
Giang Thần đang tập trung chơi trò trái cây đại chiến Zombies.
Lúc này, một đám zombies xông đến, nuốt sạch vũ khí đậu hà lan của anh.
"A..."
Bỗng nhiên Giang Thần thốt lên, vẻ mặt đầy thất vọng: "Thua rồi."