Dường như Giang Thần cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh chợt ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện hơn trăm ánh mắt phía trước đang đổ dồn vào anh, anh chợt sửng sốt.
Anh khẽ gãi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Anh lấy điện thoại ra, tận dụng ánh sáng màn hình để soi mặt mình.
"Đâu có gì đâu?" Anh khẽ lẩm bẩm.
Trương Luân vẫn đang quỳ một gối dưới đất nhìn thấy Giang Thần, trong lòng anh ta càng
tức giận hơn.
Còn Lâm Y lại khẽ nói: "Trương Luân, khi nào anh có thể trở thành người đàn ông như Giang Thần, khi đó hẵng đến theo đuổi tôi, bây giờ anh vẫn chưa có tư cách đó."
Nói xong, cô ta nghịch ngợm nhìn về phía Đường Sở Sở.
"Sở Sở, đây là cô nói đấy nhé, cô tặng anh ấy cho tôi rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."
Lâm Y bước đến trước mặt Giang Thần dưới ánh nhìn chằm chủ của mọi người, cô ta đưa bàn tay thon dài ra, vẻ mặt tươi cười làm người ta say đắm: "Anh Giang, có thể mời anh nhảy một bài không?"
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Lâm Y là ai?
Cô ta chính là giám đốc điều hành Dược Phẩm Trường Sinh tại Giang Trung và là người nhà họ Lâm ở Kinh Đô.
Đây là nữ thần, đây chính là nữ đại gia xinh đẹp chính hiệu.
Bây giờ nữ đại gia xinh đẹp đi mời một người ở rể nhà vợ khiêu vũ?
Mọi người đều trổ mắt ngạc nhiên, tưởng mình nhìn nhầm, không dám tin vào cảnh tượng
trước mắt.
Giang Thần cũng sững sờ.
Chuyện này là sao?
Trương Luân đang quỳ dưới đất cũng đứng dậy, bước đến chỗ Lâm Y vẻ mặt khó chịu nói: "Lâm Y, cho dù em không thích anh, không chấp nhận lời tỏ tình của anh, em cũng không cần tìm một tên vô dụng như vậy làm bia đỡ đạn, em làm vậy để sỉ nhục anh sao?"
Theo Trương Luận thấy, Lâm Y nói cô ta thích Giang Thần, còn mời Giang Thần khiêu vũ, chắc chắn là vì muốn từ chối anh ta nên cô ta mới tìm bia đỡ đạn cho mình.
"Nếu em tìm những người khác như anh Cổ của Mỹ Vị Hiên anh không nói làm gì, nhưng em lại tìm anh ta..."
Trương Luân nhìn Giang Thần đang ung dung ngồi trên sô pha, vẻ mặt anh ta đầy khinh thường nói: "Em nói anh ta bình tĩnh thản nhiên à? Anh thấy chưa chắc, anh ta biết thân biết phận của mình, biết đây là nơi nào, anh ta cũng không quen biết ai cả, anh ta tìm ai nói chuyện đây? Chỉ đành ngồi đây chơi điện thoại thôi."
Giọng nói Trương Luân vang lên, mọi người đang sửng sốt ngạc nhiên lúc này mới bừng tỉnh.
"Thì ra là như vậy!"
"Tôi đã nói mà, giám đốc điều hành của Dược Phẩm Trường Sinh sao có thể thích một người
rể như Giang Thần chứ, thì ra là lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn"
Đường Sở Sở cũng bước đến.
Cô cũng biết Lâm Y lấy Giang Thần làm bia đỡ đạn.
Hôm qua Đường Sở Sở đi dạo với cô ta cả ngày trời, đồ cô mua đều do Lâm Y bày vẽ cho, cô cũng có chút thiện cảm với Lâm Y.
Nếu Lâm Y đã không thích Trương Luân, muốn để Giang Thần làm bia đỡ đạn như vậy, cô bèn chớp chớp đôi mắt to tròn sắc sảo nhìn Giang Thần, nói: "Giang Thần, anh còn ngây ra đó làm gì, tổng giám đốc Lâm mời anh nhảy kìa."
"Vợ à, anh..."
"Vợ gì chứ, em đã tặng anh cho cô ấy rồi." Đường Sở Sở nghịch ngợm cười nói.
Giang Thần bối rối.
Anh là món đồ sao, bị tặng qua tặng lại như vậy.
"Anh Giang..."
Lâm Y cũng nhìn Giang Thần, gương mặt xinh đẹp quyến rũ ra vẻ nài nỉ nói: "Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi, có thể nhảy với tôi một bài không?"
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, dường như đang xin ý kiến của cô.
Đường Sở Sở kéo anh đứng dậy khỏi số pha, đặt tay anh vào tay Lâm Y nói: "Hiếm khi tổng giám đốc Lâm coi trọng anh, đi đi."
Bàn tay của Lâm Y mịn màng, nhẵn bóng.
Còn Giang Thần đến bây giờ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Vợ à, anh..."
"Được rồi, đi đi, e không ghen đầu." Đường Sở Sở đẩy Giang Thần đi.
Không những cô không ghen, trái lại trong lòng còn đang vô cùng hớn hở.
Đây chính là Lâm Y, giám đốc điều hành Dược Phẩm Trường Sinh.