Đường Sở Sở đã xoay người, ‘âm một tiếng khóa cửa nhà lại.
Giang Thần không có cách nào khác đành cất thẻ đi.
Hà Tảm nhìn thấy sự mất mác trên mặt Giang Thần, cô ta chỉ biết, trong lòng Giang Thần chỉ có mổi Đường Sở Sở, cô ta đã biết cuộc đời này mình cũng không có cơ hội nào.
Cô ta an ủi nói: “Anh rể, đợi đến lúc chị Sở Sở hết giận, thì có thể trở về giải thích mà, chị sờ sở sẽ tha thứ cho anh.”
Nói xong, cô ta khom người, đi nhặt quần áo trên mặt đất.
Nhét quần áo vào trong vali hành lý, kéo vali hành lý, đứng ở cống dùng tay ra hiệu tạm biệt với Giang Thần.
“Anh rể, cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp em biến ước mơ thành hiện thực, khiến cho em và tướng quân Hoẳc Đông, hơn nữa còn có Tiêu Dao Vương chụp ảnh cùng nhau, tâm nguyện nhiều năm của em đã thành hiện thực.”
Cô ta nói xong, kéo vali hành lý bước đi.
Giang Thần biết, hỏm nay không thể nào vào nhà được.
Anh định chờ thêm vài ngày, sau khi giải quyết xong ân oán với bốn gia tộc lớn, sẽ giải thích rõ ràng với Sở Sở.
Anh không còn cách nào khách đành phải rời đi, đuối theo Hà Tâm, nói: “Anh xách giúp em.”
Anh cầm lấy vali hành lý trong tay Hà Tâm.
“Cảm ơn.”
Hà Tảm dịu dàng nói.
Hai người cùng tiến vào thang máy, đi xuổng lầu. Bên ngoài khu chung cư, đường lớn bên cạnh.
Giang Thần hỏi: “Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Trên mặt Hà Tâm cũng đầy mơ màng.
Cô ta đến Giang Trung chủ yếu là bời vì Tiêu Dao Vương kế nhiệm, có lẽ Giang Trung phát triển, xem xem có thế gặp được Tiêu Dao Vương hay không, chụp ảnh chung cùng với Tiêu Dao Vương.
Hiện tại, cô ta đã hoàn thành tâm nguyện rồi.
Vậy ở Giang Trung cũng không có gì để nuối tiếc nữa.
“Vê nhà thôi.”
Cô ta suy nghĩ một chút rồi nói.
Giang Thần nói: “Trước kia không phải em đã nhờ anh giới thiệu công việc cho em sao, em muốn làm cái gì? Anh xem xem có thế giới thiệu giúp em một cỏng việc tốt một chút hay không.”
Ban đêm, Giang Thần cũng không yên tâm để Hà Tâm một mình bên ngoài.
Cho dù là có hiếu nhẫm, cô ta cũng là em họ của Đường Sở Sở.
Nếu như Hà Tâm gặp chuyện không may, chờ sau khi hiếu lầm giữa anh và Đường Sờ Sở được xóa bỏ, Sở Sở cũng sẽ tự trách.
Hà Tâm nói: “Em học đại học ngành kinh tế học, sau khi tốt nghiệp làm ở một công ty, làm trợ lý cho một người tống giám đốc trong ba tháng, bởi vì tống giám đốc kia có ý xấu với em, nói bóng gió với em vài lần, còn lén lút động tay động chân với em, nên em đã từ chức rồi.”
Nghe vậy, Giang Thần nói: “Như vậy đi, anh vừa vặn quen biết một người phụ trách xúc tiến đầu tư khu trung tâm thương mại Thành Trung bên kia, anh foij cho cô ta một cuộc điện thoại, em đến nơi đó làm việc.”
“Hả?”
Hà Tảm ngây ngấn cả người, chợt hô lèn một tiếng: “Thật, thật vậy sao?”
Giang Thần cười khẽ.
Chợt, lấy chiếc điện thoại ra, gọi qua cho Bạch Tổ.
“ở đâu?”
Hiện tại, đã gần chín giờ đêm.
Khu trung tâm thương mại Thành Trung bên kia đã bắt đầu xúc tiến đầu tư đối ngoại, Bạch Tố đối với những việc này cũng chỉ là người ngoài cuộc, cho nên thuê không ít người, hiện tại đang mở cuộc họp ở trụ sở chính công ty, bàn bạc kế hoạch kèu gọi đầu tư tiếp theo.
Giang Thần gọi điện tới, cô ta ngay lập tức dừng cuộc họp.
“Còn đang ở công ty, anh Giang, làm sao vậy?”
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.