“Báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, đây là sự cố trong điều trị, theo tôi thấy, chúng ta vần là đền chút tiền để dàn xếp ổn thoả đi, lỡ như làm hỏng danh tiếng của bệnh viện Vĩnh Nhạc, sau này ai dám đến nữa?”
Mọi người lần lượt mờ miệng nói.
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, hỏi: “Sở Sở, bây giờ em là Chủ tịch của Đường Thị, là người phụ trách của Đường Thị, em cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?”
Đường Sở Sờ nghĩ nghĩ, nói: ‘Tôi cảm thấy lời nói của Giang Thần rất có lý, cứ đóng cửa mãi như vậy cũng không phái cách, chỉ còn cách mở cửa ra trực tiếp làm rõ sự việc, nếu thật sự là do bác sĩ của chúng ta sơ suất, vậy chúng ta sẽ tiếp nhận hình phạt của các bộ phận liên quan, phải đền tiền thì đền tiền, phải đóng cửa chỉnh đốn thì đóng cửa chỉnh đốn.”
“Sở Sớ, con ngốc à, người có mắt đều nhìn thấy là có người cố ý nhằm vào bệnh viện Vĩnh Nhạc chúng ta.”
“Phải đấy, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, làm sao có thể có nhiều người tìm đến tận cửa cùng lúc như vậy được.”
“Sở Sở, không thế mở cửa, mở cửa rồi chúng ta đều sẽ bị đánh
đấy.”
Người nhà họ Đường đều không đồng ý mở cửa.
Ngược lại, Giang Thần thì tán thành với sở sở.
ít nhất thì nhà họ Đường cũng còn một người hiếu lí lẽ, nếu không thì nhà họ Đường tiêu chắc rồi.
Anh nhìn về phía Đường Sở Sở, nói: “Mở cửa đi, có anh ở đây, anh sẽ giúp em.”
Đường Sở Sờ hít sâu một hơi, sau đó đi về phía cổng.
Thấy vậy, người nhà họ Đường đều lần lượt lùi về sau.
Người bên ngoài hung dữ thế nào bọn họ đều đã nhìn thấy, lúc nãy trước khi đóng cửa bệnh viện, rất nhiều người nhà họ Đường đều bị đánh.
Nếu như sau khi mở cửa, bảo vệ không cản lại, đám người bên ngoài xông vào, vậy thì lớn chuyện rồi.
Trăm người bên ngoài đều rất hung dữ.
Hơn nữa còn càng ngày càng nhiều người, có không ít người băng bó toàn thân, gương mặt sưng đỏ trực tiếp ngồi xuống trước cổng bệnh viện Vĩnh Nhạc, lớn tiếng kêu than.
Vào lúc này, cống bệnh viện Vĩnh Nhạc mở ra.
Một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp đi ra.
“Đền tiền.”
“VTnh Nhạc rác rười.”
“Đây chính là Chủ tịch mới nhậm chức của nhà họ Đường, Đường Sở Sờ.”
“Đường Sở Sớ, tôi muốn cô phải đền mạng…”
Đường Sở Sở vừa mở cửa đi ra, người bên ngoài đã mất kiếm soát, chen lấn nhau xông vào.
“Làm gì vậy?”
Giang Thần đi đến, hét lên một tiếng.
Tiếng hét vang lên như sấm vang, những người đang nháo nhào ở trước cống đều bị chấn động.
Giang Thần đi đến, xuất hiện trước người Đường sờ sở, trách mắng: “Có gì thì từng người nói.”
Cảnh tượng ồn ào lập tức im lặng ba giây.
Mấy giây sau, một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tang, hơn ba mươi tuổi đi ra, trong tay anh ta cầm một cây gật sắt, chỉ vào Giang Thần, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Anh ta hung dữ nói: “Mày là ai, mày có tư cách nói chuyện ở đây sao?”
Nước bọt anh ta văng tung toé, hùng hùng hố hố.
Đường Sở Sở bị dọa, sợ mình bị đánh, trốn sau lưng Giang Thần.
“Đúng vậy đấy, không có gì đế nói cả, đền tiền đi.”