Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng cha này, tôi đâ sớm không ưa anh ta rồi, bình thường luôn cậy mình là phó xưởng mà muốn làm gì thì làm.”
“Cút ngay cho tôi…”
Mấy gã bảo vệ không chút khách sáo, bọn họ liên tục lôi, đá, đấm, thậm chí là đạp Vương Kỳ túi bụi, sau đó vứt anh ta ra ngoài xưởng.
Sau khi thu mua được Vĩnh Thái, hai người đi dạo quanh nhà máy Vĩnh Thái một vòng thì cũng đã tới trưa rồi.
Giang Thần và Đường Sờ Sở cùng nhau rời đi.
Giang Thần lái xe máy điện, kéo Đường Sở Sớ đi.
“Chồng à, trưa hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa đế chúc mừng đi.” Đường Sở Sở ngồi ở phía sau, vươn tay ôm Giang Thần.
Bởi vì gió khá mạnh, thối tung mái tóc đen của cô.
Cô vùi đầu vào lưng Giang Thần, để che chán gió lại.
“Được chứ.”
Giang Thần cầu còn không được nữa là.
Đã lâu rồi anh không đi ăn với một mình Đường sở sở.
“Chúng ta đi Mỹ Vị Hiên nhé?”
“Không đi.” Đường Sở Sở lác đầu nói, “Mổi lần em đến Mỹ Vị Hiên, Cổ Dật Hiên đó đều đích thân chạy đến chào hỏi, khiến cho em trông giống như một đại nhân vật làm.”
“Ha ha…” Giang Thần cười to: “Ai bảo em tai to mặt lớn đến như vậy, không nịnh bợ em thì nịnh bợ ai đây?”
“Không có, không có đây nhé, khỏng phải là vì…” Đường Sở Sở do dự.
“Hả, lè vì gì?”
“Không cỏ gì.”
Đường Sở Sở lắc đầu.
Chuyện này vẫn nên đừng nói với Giang Thần, tránh làm anh nghi ngờ này nọ.
Giang Thần cười cười, không nói gì.
“Chạy từ từ, em gọi điện về nói rằng em sẽ không về vào buổi trưa.”
“ừ.”
Giang Thần chạy chậm lại.
Đường Sở Sở gọi về nhà.
“Mẹ, buổi trưa con không về ăn cơm đâu. Con sẽ vay tiền mua Vĩnh Thái của ông hai…”
Đường Sở Sở bịa một cái cớ.
Cô không dám nói với gia đình rằng Giang Thần rất giàu.
Đó là chưa kế đến việc tiền của Giang Thần là dùng những thủ đoạn mờ ám mới có được.
Sau khi gọi điện thoại, cô nhắc nhở: “Giang Thần, về chuyện tiền bạc, anh đừng nói lung tung ra bên ngoài, nếu như đế bị
truyền đi, thì mọi người sẽ lại đồn đại vô căn cứ nữa, lát về em sẽ tìm một cái cớ nói rằng tiền là do Lâm Y cho em mượn.”
“ừm, anh sẽ khỏng có nói với ai đâu, thật ra số tiền này anh cũng không dám sử dụng bừa bãi. Sợ rằng điều tra ra sẽ rất phiền phức, nhưng hiện tại xem ra vẫn chưa xuất hiện phiền phức. Xem ra, số tiền này thật sự là phần thưởng của ông chủ anh cho anh.”
“Em cảnh cáo anh, sau này anh yên phận một chút giùm em, nếu anh không muốn đi làm, em cũng không miễn cưỡng anh. Đợi sau khi công ty đi đúng hướng, chúng ta sẽ tự mình mua một căn nhà rồi dọn ra ngoài ở riêng, anh ở nhà, còn em ra ngoài kiếm tiền nuôi anh là được.”
“He he, như thế thì tốt quá rồi.” Giang Thần cười.
Hai người vừa cười nói vừa, chạy đến nội thành, tìm một quán ăn cũng tạm ổn một chút.
Đã đến giờ ăn trưa, các phòng vip đẽ kín chổ, bọn họ đành ở đại sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK